Có Khi Như Âm Vọng

22/06/202512:44:00(Xem: 371)
composition-ii-1955_Huguette-Arthur-Bertrand-(1920-2005)
Composition ii 1955, họa sĩ: Huguette Arthur Bertrand
 nguồn: wikiart.org    

 

tôi đến chốn này

giữa giấc mơ chìm trong cơn mê

đã quá cữ

 

ngó ngọn nến nhỏ giọt

tàn lụn và lịm chết

chưa soi rõ mặt người

 

lòng thương hại có giới hạn

không khế ước

không hợp đồng

không bắt tay giao kết

 

bản chỉ dẫn với hình mũi tên: lối ra  ̶ ̶ ̶ 

lôi ra lội ra

lăn ra lặn ra

 

bất ngờ bắt gặp tôi trong con hẻm

tối và vắng

chập choạng định hình

từ những mảng những mảnh thô ráp

trên dòng cảm thức ngẫu hứng

 

loáng thoáng nghe mình kêu la

lời ghi vội trên trang giấy nhàu nát

và phát hiện tôi không là tôi

trong đêm dài cả tin vào thượng đế

 

chứng nhức đầu lặp lại thường xuyên gần đây

đau như búa bổ

tưởng chừng đi ngang nhà hàng lẩu và nướng

bị quật ngã bởi khói và mùi gia vị

và có thể ám ảnh của cái đói nhiều năm trước  ̶ ̶ ̶   

rồi cũng quen thôi. 

 

Quảng Tánh Trần Cầm

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Tương lai ai bắn tôi bằng đại bác /tôi chịu tan xác / không một chút than oán / nhưng bây giờ tôi phải bắn / bắn vào một loại quá khứ bằng tất cả cái gì tôi có /không có súng tôi dùng ngòi bút /vừa ngợi ca một quá khứ vừa đâm một quá khứ / khác tóe máu /dòng máu độc hại lưu cữu ấy / đã phá nát hiện tại di hại tương lai /nhiều năm sau nữa /để họ thấu được quá khứ tồi tệ thế nào
nước mắt nước mũi dàn dụa/ chứng dị ứng trở lại nhiều ngày trong tháng / tôi ngồi nghe thế giới rung lắc / trong tiếng la hét reo hò của lũ lên đồng / hiệu ứng cơn sốt trải rộng / dưới lực của áp đặt ức hiếp đe dọa giẫm đạp / đám đông như đàn thú bị săn đuổi / hoảng loạn / lo sợ / co rút thu mình né tránh / không đời nào không thể nào
Tôi gọi tên Tháng Tư | Tôi gọi tên thành phố | Tôi gọi tên người yêu | Niềm đau và nỗi nhớ
ngóng đợi phiên bản thứ mười hai tháng này | trong thành phố với cuộc sống đa đoan | và phận người gãy vỡ.
Tôi buộc nỗi cô đơn của mình | vào cánh diều | thả bay lên thật cao | nỗi cô đơn của tôi
Sớm đó, cha xé tờ lịch nào biết nghe nó khóc, mất một ngày nhỏ mọn rồi mất luôn những to tát mai sau, để tiếp tục héo đau mất ngủ. Sớm đó, cha xé tờ lịch cũ, xé luôn thịt xương, đứt máu mủ yêu thương, mẹ từ đó ủ rủ, cha từ đó trong tù treo cổ những niềm vui.
Hết chiến tranh | Chúng ta già hơn hòa bình | À. thì diễn biến nào | Cũng tới hồi lạnh tanh
tháng tư nhìn lại nỗi buồn | vô cớ có khi vô tâm | nhớ lại những bỡn cợt của bạn bè | khi gần khi xa