Hôm nay,  

Trăng Thu và Tôi... và Em...

25/08/202410:26:00(Xem: 2008)

iStock-1465441739
Photo: istock.

                                               

 

Sàigòn cũng như Phan Rang không có 4 mùa, nhất là mùa Thu. Nhưng Sàigòn cũng như Phan Rang đều có những đêm trăng Thu mờ ảo đẹp và buồn giống như mắt của em.

 

   Khi tôi đậu xong tú tài 1 thì em mới băt đầu lớp 3 tiểu học. Tôi vào Sàigòn ở trọ nhà mẹ em, môt người cô họ xa, để theo học ban Triết, trường Chu Văn An. Lúc đó em chỉ là môt em bé mới biết làm toán cộng, đôi khi cũng biết nũng nịu như hoa mắc cỡ. Những ngày đó, mẹ em nhờ tôi kèm em học thêm toán trừ, toán nhân, toán chia. Em thường hỏi tôi tại sao có nhiều thứ toán dữ vậy? Tôi cười trả lời em-ngoài đời còn có nhiều thứ tính toán hơn thế nữa. Em mở mắt to nhìn tôi, em gật đầu và mỉm cười, có lẽ em cũng hiểu được phần nào ý nghĩa của câu tôi vừa nói với em?

 

   Nhà mẹ em ở Bàn Cờ, khu lao động gần Chợ Lớn. Tôi và anh chị của em chia nhau căn gác lửng để ngủ và học hành. Có những buổi xế chiều tôi ngủ trưa, khi thức dậy tôi giật minh khi thấy em gối đầu trên bụng tôi em ngủ say mê. Bây giờ không hiểu em còn có nhớ những lúc ấy không nhỉ. Riêng tôi thì nhớ suốt đời, nhất là đôi má đỏ hồng và đôi lông mi mượt mà của em. Sau 5 năm ở trọ nhà em, tôi thấy em lớn và cao rất nhanh, gương mặt em có những nét gợi cảm vô cùng quyến rũ. Đôi khi tôi thấy em ngồi thẫn thờ môt mình, thì thầm những tình khúc của Trịnh. Em thường nói với tôi về ba em, một kỹ sư hiện ở Paris, ông đã có vợ đầm, bên nội em có quốc tịch Pháp nhiều đời... Khi tôi bắt đầu học năm thứ 3 trường Y-Sài Gòn tôi dọn vào ở trong cư xá sinh viên-Câu Lạc Bộ Phục Hưng- 43 Nguyễn Thống, thuộc quận 3 Sàigòn. Từ đó tôi ít khi trở lại thăm em mặc dầu lúc nào tôi cũng nghĩ về em, có những suy đoán về em, giờ này có lẽ em đang ngồi trong quán cà phê Givral ở đường Catinat hay ở đâu đó, với một anh chàng sinh viên nào đó...

 
   Bẵng đi vài năm tôi nghe tin em đã có chồng. Thú thật khi nghe tin đó tôi thấy mình mất mát một điều gì, lòng tôi xao xuyến lạ thường. Chồng em là một sĩ quan phi công lái trực thăng. Rồi đến lượt em có cô con gái xinh đẹp như em thuở còn nhỏ. Tôi không hiểu tại sao trông em không mấy gì vui mặc dầu em vẫn đẹp như xưa.

 

   Đến lượt tôi cũng có vợ. Vợ tôi một cố gái ngoan hiền. Chúng tôi có môt con trai, cũng nghich ngợm giống tôi lúc còn nhỏ. Lúc đó em thường khen tôi một người chồng phải đạo, môt người cha mẫu mực biết thương con, một người đàn ông biết bảo vệ hạnh phúc gia đình. Khi em nói những câu đó tôi thoáng thấy mắt em buồn. Khiến tôi có cảm tưởng em không mấy vui khi tôi đi lấy vợ.


   Một chiều nào em bắt gặp người con gái lạ đi bên cạnh, ngã đầu vào vai tôi. Em biết đó là ‘người ấy’ của tôi. Em cố nghiêng đầu nhìn cho rõ, em giật mình khi nhận ra ‘người ấy’ là cô con gái ở sau chùa Kỳ Viên. Từ đó em thường lân la đến nhà ‘người ấy’. Không hiểu em nói những gì mà “người ấy’ không còn hẹn gặp tôi nữa. Tôi đành mất ‘người ấy’, không dám trách em môt lời.

 

     Rồi môt lần tôi thấy hai mẹ con em ngồi trong quán ăn, tôi mới hay hiện nay em chỉ sống như bà mẹ đơn chiếc, chồng em đã qua đời. Thế là tôi đã mất ‘người ấy’ cũng như em đã mất chồng. Bây giờ em vẫn uống café một mình. Thỉnh thoảng tôi lên mạng gửi tin nhắn đến em, hỏi em sao rồi? Có tin gì vui không? Em cho tôi hay hiện thời cũng vài người theo đuổi em nhưng em nghĩ rằng chẳng bao giờ em có đươc môt người xứng đáng để tựa vào hay gối đầu trong lúc em cảm thấy cô đơn cần được an ủi.

 

   Nhiều lúc tôi cũng cầm lòng không đặng, tôi lên mang gọi bông đùa với em, tại sao em và anh không ăn ở với nhau như vợ chồng em nhỉ. Tôi chỉ nghe em sụt sùi trong chiếc khăn tay...

 

   Mãi đến bây giờ em và tôi vẫn lên mạng chí chát vơi nhau. Quen rồi. Đến nay em và tôi vẫn thế..

 

   Ngoài kia trăng Thu vẫn đẹp và buồn../.

 

Đào Như

Ý kiến bạn đọc
26/08/202411:48:40
Khách
Chắc tác giả Đào Như nhớ lầm rồi! Khu Bàn Cờ ở góc đường Nguyễn Thiện Thuật và Phan Đình Phùng (Nguyễn Đình Chiểu bây giờ) thuộc quận 3, cách Chợ Lớn rất xa, chớ gần đâu..?
25/08/202422:13:53
Khách
Cam on tac gia. Cau chuyen that lang man va hay.
Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Lúc tôi đậu thanh lọc, được chuyển từ trại “cấm” sang trại tự do, tinh thần vui vẻ, tôi không có ý định tiếp tục công việc ở post office mà muốn thử công việc mới, làm thiện nguyện 3 jobs không hề mệt mỏi . Sáng sớm dạy lớp English Vỡ Lòng cho người lớn tuổi tại trường ESL, sau đó chạy “show” qua trường Việt Ngữ dạy Tiếng Việt cho các em nhỏ, và thời gian còn lại trong ngày làm việc là dành cho Văn Phòng Cao Ủy Định Cư.
Tôi đang đổ xăng, bỗng có người thanh niên tiến đến nên tôi cảnh giác xem anh ta muốn gì? Anh ấy không có thái độ gây hấn hay gì hết, ngược lại là nụ cười xã giao dễ mến và và hành lễ khoanh tay là điều đã hiếm thấy ở giới trẻ Việt trên nước Mỹ bây giờ.
Nhân tuần lễ kỷ niệm 49 ngày Khánh Trường rời cuộc thế gian, tờ Ngôn Ngữ số đặc biệt tháng Hai dành trọn số báo tưởng niệm người họa sĩ, nhà văn, nhà thơ, nhà báo tài hoa Khánh Trường, do nhà thơ Luân Hoán và bạn hữu nhóm Ngôn Ngữ ưu ái thực hiện. Mời đọc bài viết của Trần Yên Hòa trích nhà phê bình văn học Thụy Khuê như một nén nhang tưởng nhớ người họa sĩ/nhà văn tài hoa.
Có thể nói cuộc đời của những du học sinh thời VNCH như tôi trải qua khá nhiều truân chuyên từ dạo ấy, sau tháng Tư đen 1975, từ khi cộng sản Bắc Việt thống trị Nam Việt Nam. Khác với quyết định đi tìm Tự Do, đi tìm sự sống trên cái chết qua hình thức vượt biên vượt biển của đồng hương sau 1975, chúng tôi may mắn hơn, đơn thuần chỉ phải chọn lựa một trong hai: về Việt Nam hay ở lại nước ngoài. Nếu quyết định về VN thì phải cúi đầu phục tùng nhóm sinh viên đoàn kết và toà đại sứ Việt Cộng. Còn ngược lại nếu quyết định ở lại nước ngoài thì phải chấp nhận xa quê hương, xa gia đình, bạn bè anh em và không biết khi nào mới gặp lại!
Văn hóa phương Tây, rắn vừa là biểu tượng trong lĩnh vực y khoa vừa là nguồn cảm hứng trong hội họa, kiến trúc và văn học. Văn hóa Hy Lạp bắt nguồn từ vị thần cổ đại Hermes, sứ giả của các vị thần. Thần Esculape được coi là ông tổ của ngành y dược. Biểu tượng của Tổ Chức Y Tế Thế Giới WHO (World Health Organization) con rắn quấn quanh cây gậy Esculape cầm. Cục Quân Y VNCH có thêm đôi cánh trên thanh kiếm.
Hồi năm sáu tuổi tôi vẫn hay theo chúng bạn ra chơi trước đình làng Thanh Thủy. Nơi đó có mấy cây sanh cổ thụ rất lớn luôn tỏa bóng râm mát mẻ cả đoạn đường bến chạy qua làng. Bên kia con đường bến là hồ Vọng Nguyệt, một cái hồ trông như vuông vức, rộng chừng nửa mẫu tây, dân địa phương vẫn quen gọi là hồ làng...
Phải chi khách đến thăm vườn hồng hơn trăm giống quý đủ màu sắc của ông Chu hằng ngày là khách mua hoa thì chắc thu nhập của gia đình ông đỡ hơn. Ông nghèo, nhưng cái máu nghệ sĩ của ông lại mạnh mẽ hơn chuyện tiền bạc, lại gặp bà vợ hết mực chiều chồng, nên cứ nghe đâu có giống hồng lạ là bằng mọi cách phải có cho bằng được. Năm ba ký gạo đắp đổi hằng ngày đã khó, mà có những giống người ta đổi cả tấn lúa ông cũng lắc đầu.
Không nhớ từ bao giờ đã không còn ngồi xuống bàn trà, tay bốc miếng mứt hạt sen bỏ vô miệng, vị ngọt tươm ra không quá gắt như ăn miếng mứt bí, vị ngọt nhẹ, thanh, kích thích vị giác bởi hương sen quyện ngọt điệu đà, tới khi nhai cái hạt sen đã ấm ấm trong miệng nên không còn cứng cũng không quá mềm như khoai lang luộc. Độ dẻo của hạt sen khi đã sên mứt rất mê hoặc và cũng đâu có gì vội để nuốt đi cho mau, cứ ngậm mà nghe hương vị đất trời tinh khiết của hương sen xông lên khoang mũi làm cho người thưởng thức lâng lâng cảm giác xuân đã về. Có thể nói món gì có hạt sen góp mặt cũng ngon như món vịt tiềm có nhân bên trong là thịt bằm, nấm mèo, táo tàu, gia vị nhiều thứ, nhưng những hạt sen luôn khêu gợi những đôi đũa gắp vì hấp dẫn và ngon lạ miệng. Nhưng đã nhiều năm không ăn mứt hạt sen sao vẫn nhớ khá rõ hương vị độc đáo của hạt sen trong món ngọt ăn chơi ngày tết, hay món mặn ăn tiệc đều ngon.
Cậu Hà người Bắc di cư năm 1954, cậu di cư có một thân một mình khi còn trẻ, nên cậu cũng không có nhiều phương tiện được học hành nhiều. Khi lớn lên ở miền Nam, lối chừng 19, 20 tuổi khoảng năm 1965-1966, cậu từ giã học đường đăng lính, cậu đi lính Việt Nam Cộng Hòa ngành Biệt Động Quân. Sau chuyển qua Thám Báo. Cậu đóng quân như ở miền đồng ruộng, lúc bấy giờ còn loáng thoáng xa xa, ít dân cư, tiếp giáp một bên Đồng Ông Cộ, miệt Gò Vấp, Gia Định.
Chị nhớ lại, vào một buổi sáng ngày cuối tháng 1 năm 1973, khi Chị đi lấy bản tin ở bên Macv về cho AP, chị thấy sao hôm nay văn phòng đông thế. Ký giả của AP và cả của NBC News bên cạnh cũng chạy qua chạy lại, Chị nghe ông chánh văn phòng nói: Viêt Nam sắp ngưng bắn rồi, sắp hòa bình rồi…” Văn phòng Associated Press xôn xao, từ ông chánh văn phòng đến các ký giả, nhân viên của AP đều hứng khởi với cái tin “Nóng bỏng” này. Chị thấy các phóng viên của các hãng thông tấn, hãng truyền hình ngoại quốc chạy hối hả sang nhau và chạy qua cả đài phát thanh Quân Đội Việt Nam để cập nhật tin tức viết bài…
Chị đi bằng xe hàng. Là dân Đà Lạt gốc Huế nên chị gọi xe đò là “xe hàng”. Đi xe hàng, tức là xe đò, là xe chở người và cả hàng chứ không chở riêng hàng. Tiếng Việt hay như vậy đó! Đến Gò Công rồi đi xe lam vào Đồng Nguơn. Ấp Đồng Nguơn. Không phải đây là lần đầu tiên chị được thấy cảnh đồng quê. Đồng quê miền nam hầu như đâu đâu cũng giống nhau. Nhưng có đi nhiều mới thấy mỗi nơi có một chút khác. Phải thế không? Hay chính là cảm giác của chị mỗi lần một khác?
Tôi ước mơ có một ngày nào đó, khi thanh bình thật sự trở về trên nước VN, khi chính thể CS hoàn toàn tan rã, khi con người công chính trở lại làm nền tảng trong xã hội mới, chúng ta sẽ trở về, những ngưới bạn từ thời xa xưa, cùng nhau làm lại một bữa tiệc Tất Niên, mời vong linh các thầy, các bạn, các anh em đồng đội đã chết trong khói lửa chinh chiến, trong các biến cố tang thương của đất nước, trong các trại tù, trên biển…cùng nhập tiệc. Kẻ đang sống cùng người thiên cổ bên cạnh nhau hoài niệm đến một miền thùy dương ngọt ngào nhân tính, một ngôi trường thân yêu giàu truyền thống giáo dục và y đức, một thành phố mến yêu thơ mộng. Để nghe những người quá cố tâm sự về cái chết oan khiên của mình. Được như vậy, hương hồn các vị đó sẽ sớm được siêu thoát và vĩnh viễn an nghỉ chốn nghìn thu. Và chúng ta đây giảm khắc khoải đau thương…
NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.