Hôm nay,  

Trăng Thu và Tôi... và Em...

25/08/202410:26:00(Xem: 2007)

iStock-1465441739
Photo: istock.

                                               

 

Sàigòn cũng như Phan Rang không có 4 mùa, nhất là mùa Thu. Nhưng Sàigòn cũng như Phan Rang đều có những đêm trăng Thu mờ ảo đẹp và buồn giống như mắt của em.

 

   Khi tôi đậu xong tú tài 1 thì em mới băt đầu lớp 3 tiểu học. Tôi vào Sàigòn ở trọ nhà mẹ em, môt người cô họ xa, để theo học ban Triết, trường Chu Văn An. Lúc đó em chỉ là môt em bé mới biết làm toán cộng, đôi khi cũng biết nũng nịu như hoa mắc cỡ. Những ngày đó, mẹ em nhờ tôi kèm em học thêm toán trừ, toán nhân, toán chia. Em thường hỏi tôi tại sao có nhiều thứ toán dữ vậy? Tôi cười trả lời em-ngoài đời còn có nhiều thứ tính toán hơn thế nữa. Em mở mắt to nhìn tôi, em gật đầu và mỉm cười, có lẽ em cũng hiểu được phần nào ý nghĩa của câu tôi vừa nói với em?

 

   Nhà mẹ em ở Bàn Cờ, khu lao động gần Chợ Lớn. Tôi và anh chị của em chia nhau căn gác lửng để ngủ và học hành. Có những buổi xế chiều tôi ngủ trưa, khi thức dậy tôi giật minh khi thấy em gối đầu trên bụng tôi em ngủ say mê. Bây giờ không hiểu em còn có nhớ những lúc ấy không nhỉ. Riêng tôi thì nhớ suốt đời, nhất là đôi má đỏ hồng và đôi lông mi mượt mà của em. Sau 5 năm ở trọ nhà em, tôi thấy em lớn và cao rất nhanh, gương mặt em có những nét gợi cảm vô cùng quyến rũ. Đôi khi tôi thấy em ngồi thẫn thờ môt mình, thì thầm những tình khúc của Trịnh. Em thường nói với tôi về ba em, một kỹ sư hiện ở Paris, ông đã có vợ đầm, bên nội em có quốc tịch Pháp nhiều đời... Khi tôi bắt đầu học năm thứ 3 trường Y-Sài Gòn tôi dọn vào ở trong cư xá sinh viên-Câu Lạc Bộ Phục Hưng- 43 Nguyễn Thống, thuộc quận 3 Sàigòn. Từ đó tôi ít khi trở lại thăm em mặc dầu lúc nào tôi cũng nghĩ về em, có những suy đoán về em, giờ này có lẽ em đang ngồi trong quán cà phê Givral ở đường Catinat hay ở đâu đó, với một anh chàng sinh viên nào đó...

 
   Bẵng đi vài năm tôi nghe tin em đã có chồng. Thú thật khi nghe tin đó tôi thấy mình mất mát một điều gì, lòng tôi xao xuyến lạ thường. Chồng em là một sĩ quan phi công lái trực thăng. Rồi đến lượt em có cô con gái xinh đẹp như em thuở còn nhỏ. Tôi không hiểu tại sao trông em không mấy gì vui mặc dầu em vẫn đẹp như xưa.

 

   Đến lượt tôi cũng có vợ. Vợ tôi một cố gái ngoan hiền. Chúng tôi có môt con trai, cũng nghich ngợm giống tôi lúc còn nhỏ. Lúc đó em thường khen tôi một người chồng phải đạo, môt người cha mẫu mực biết thương con, một người đàn ông biết bảo vệ hạnh phúc gia đình. Khi em nói những câu đó tôi thoáng thấy mắt em buồn. Khiến tôi có cảm tưởng em không mấy vui khi tôi đi lấy vợ.


   Một chiều nào em bắt gặp người con gái lạ đi bên cạnh, ngã đầu vào vai tôi. Em biết đó là ‘người ấy’ của tôi. Em cố nghiêng đầu nhìn cho rõ, em giật mình khi nhận ra ‘người ấy’ là cô con gái ở sau chùa Kỳ Viên. Từ đó em thường lân la đến nhà ‘người ấy’. Không hiểu em nói những gì mà “người ấy’ không còn hẹn gặp tôi nữa. Tôi đành mất ‘người ấy’, không dám trách em môt lời.

 

     Rồi môt lần tôi thấy hai mẹ con em ngồi trong quán ăn, tôi mới hay hiện nay em chỉ sống như bà mẹ đơn chiếc, chồng em đã qua đời. Thế là tôi đã mất ‘người ấy’ cũng như em đã mất chồng. Bây giờ em vẫn uống café một mình. Thỉnh thoảng tôi lên mạng gửi tin nhắn đến em, hỏi em sao rồi? Có tin gì vui không? Em cho tôi hay hiện thời cũng vài người theo đuổi em nhưng em nghĩ rằng chẳng bao giờ em có đươc môt người xứng đáng để tựa vào hay gối đầu trong lúc em cảm thấy cô đơn cần được an ủi.

 

   Nhiều lúc tôi cũng cầm lòng không đặng, tôi lên mang gọi bông đùa với em, tại sao em và anh không ăn ở với nhau như vợ chồng em nhỉ. Tôi chỉ nghe em sụt sùi trong chiếc khăn tay...

 

   Mãi đến bây giờ em và tôi vẫn lên mạng chí chát vơi nhau. Quen rồi. Đến nay em và tôi vẫn thế..

 

   Ngoài kia trăng Thu vẫn đẹp và buồn../.

 

Đào Như

Ý kiến bạn đọc
26/08/202411:48:40
Khách
Chắc tác giả Đào Như nhớ lầm rồi! Khu Bàn Cờ ở góc đường Nguyễn Thiện Thuật và Phan Đình Phùng (Nguyễn Đình Chiểu bây giờ) thuộc quận 3, cách Chợ Lớn rất xa, chớ gần đâu..?
25/08/202422:13:53
Khách
Cam on tac gia. Cau chuyen that lang man va hay.
Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Cô người Nha Trang, lớn lên và đi học ở đó. Cô sinh trưởng trong một gia đình gia giáo, mẹ cô đi dậy học, ông thân cô cũng là hiệu trưởng một trường trung học lớn ở Phú Yên. Năm 22 tuổi, cô học năm cuối đại học văn khoa Huế thì gặp gỡ chú Hiếu trong một dịp hội thảo sinh viên do các biến động thời cuộc miền Trung bắt đầu nhen nhúm. Chú Hiếu lúc đó đang theo cao học luật. Họ thành đôi bạn tâm giao tuổi trẻ, sau thành đôi uyên ương. Ba năm sau khi Trang vừa 25 tuổi, Hiếu đã nhậm chức chánh án tòa thượng thẩm.
Nhà trẻ kế bên bệnh xá. Trong góc một trại giam. Nhà trẻ có sáu đứa con nít. Bệnh xá có mấy bệnh nhân già. Coi bệnh xá là một tù nam nguyên là y tá ngoài đời. Coi nhà trẻ là một tù nữ án chung thân. Coi cả hai nơi ấy là một công an mà mọi người vẫn gọi là bác sĩ! Sáu đứa con nít đều là con hoang. Mẹ chúng nó là nữ tù bên khu B, đừng hỏi cha chúng đâu vì chúng sẽ không biết trả lời thế nào. Cũng đừng bao giờ hỏi mẹ chúng nó về chuyện ấy vì rằng đó là chuyện riêng và cũng là những chuyện rất khó trả lời. Thảng hoặc có ai đó được nghe kể thì lại là những chuyện rất tình tiết ly kỳ lâm ly bi đát… chuyện nào cũng lạ, chuyện nào cũng hay
Thăm nuôi năm thứ mười: trại Z30D Hàm Tân, dưới chân núi Mây Tào, Bình Tuy. Cuối năm 1985, mấy trăm người tù chính trị, trong đó có cánh nhà văn nhà báo, được chuyển từ trại Gia Trung về đây. Hồi mới chuyển về, lần thăm nuôi đầu, còn ở bên K1, đường sá dễ đi hơn. Cảnh trí quanh trại tù nặng phần trình diễn, thiết trí kiểu cung đình, có nhà lục giác, bát giác, hồ sen, giả sơn... Để có được cảnh trí này, hàng ngàn người tù đã phải ngâm mình dưới nước, chôn cây, đẽo đá suốt ngày đêm không nghỉ. Đổi vào K2, tấm màn hoa hòe được lật sang mặt trái: những dãy nhà tranh dột nát, xiêu vẹo. Chuyến xe chở người đi thăm nuôi rẽ vào một con đường ngoằn nghoèo, lầy lội, dừng lại ở một trạm kiểm soát phía ngoài, làm thủ tục giấy tờ. Xong, còn phải tự mang xách đồ đạc, theo đường mòn vào sâu giữa rừng, khoảng trên hai cây số.
Ông Hải đứng trước của nhà khá lâu. Phân vân không biết nên mở cửa vào hay tiếp tục đi. Tâm trạng nhục nhã đã ngui ngoai từ lúc nghe tiếng chim lạ hót, giờ đây, tràn ngập trở lại. Ông không biết phải làm gì, đối phó ra sao với bà vợ béo phì và nóng nảy không kiểm soát được những hành động thô bạo.
Vuốt lại tấm khăn trải giường cho thẳng. Xoay chiếc gối cho ngay ngắn. Xong xuôi, hắn đứng thẳng người, nhìn chiếc giường kê sát vách tường. Có cái gì đó thật mảnh, như sợi chỉ, xuyên qua trái tim. Hắn vuốt nhẹ bàn tay lên mặt nệm. Cảm giác tê tê bám lên những đầu ngón tay. Nệm giường thẳng thớm, nhưng vết trũng chỗ nằm của một thân thể mềm mại vẫn hiện rõ trong trí. Hắn nuốt nước bọt, nhìn qua cái bàn nhỏ phía đầu giường. Một cuốn sách nằm ngay ngắn trên mặt bàn. Một tờ giấy cài phía trong đánh dấu chỗ đang đọc. Hắn xoay cuốn sách xem cái tựa. Tác phẩm dịch sang tiếng Việt của một nhà văn Pháp. Cái va li màu hồng nằm sát vách tường, phía chân giường. Hắn hít không khí căn phòng vào đầy lồng ngực. Thoáng hương lạ dịu dàng lan man khứu giác. Mùi hương rất quen, như mùi hương của tóc.
Biết bao nhiêu bài viết về Mẹ, công ơn sinh thành, hy sinh của người Mẹ vào ngày lễ Mẹ, nhưng hôm nay là ngày Father’s Day, ngày của CHA, tôi tìm mãi chỉ được một vài bài đếm trên đầu ngón tay thôi. Tại sao vậy?
Hôm nay giống như một ngày tựu trường. Đơn giản, vắng một thời gian không ngồi ở lớp học, nay trở lại, thế là tựu trường. Ngày còn bé, mỗi lần nghỉ hè xong, lên lớp mới, trong lòng vừa hồi hộp vừa vui sướng. Có bao nhiêu chuyện để dành chờ gặp bạn là kể tíu tít. Nhưng bên cạnh đó là nỗi lo khi sắp gặp các thầy cô mới… Mỗi năm đều có ngày tựu trường như vậy, nói chung là khá giống nhau, trong đời học sinh. Nhưng cái ngày tựu trường này thật quá khác. Người ta nhìn nhau không dám cười, không dám chào hỏi. Sự e dè này, dường như mỗi người đã được tập luyện qua một năm. Một năm “học chính trị” trong cái gọi là hội trường mà tiền thân là cái rạp hát.
Cái tên Michelin không xa lạ gì với chúng ta. Vỏ lốp chiếc xe tôi đang dùng cũng mang tên Michelin. Sao hai thứ chẳng có liên quan chi lại trùng tên. Nếu tôi nói chúng tuy hai mà một chắc mọi người sẽ ngây người tưởng tôi… phiếm.
Phi là một người bạn đạt được những điều trong đời mà biết bao người không có. Là một tấm gương sống sao cho ra sống để chết đi không có gì hối tiếc. Là một niềm hy vọng cho sự tử tế vốn ngày càng trở nên xa xỉ ở nước Mỹ mà tôi đang tiếp tục sống.
Có một lần đó thầy kể lại chuyện rằng, thầy có một phật tử chăm chỉ tu học, đã hơn 10 năm, theo thầy đi khắp nơi, qua nhiều đạo tràng, chuyên tu chuyên nghe rất thành kính. Nhưng có một lần đó phật tử đứng gần thầy, nghe thầy giảng về phát bồ đề tâm, sau thầy có đặt một vài câu hỏi kiểm tra coi thính chúng hiểu bài tới đâu? Cô vội xua xua tay, “bạch thầy, những điều thầy giảng, con hiểu hết, con hiểu hết mà. Con nhớ nhập tâm. Nhưng đừng, thầy đừng có hỏi, bị là con không biết trả lời làm sao đâu.” Có lẽ là cô hiểu ý mà cô chưa sẵn sàng hệ thống sắp xếp thứ tự lại các ý tưởng.
Ở xứ ấy, người ta ngủ đến trưa mới dậy. Chàng nhớ thế khi nghĩ về mùa xuân, mùa hạ, mùa thu khi còn bé, mỗi lần nghĩ thế, đều lấy làm ngạc nhiên, và lấy làm ngạc nhiên về sự ngạc nhiên ấy. Thế mà giữa một thành phố châu Âu, chàng lại gặp chúng. Trên nền tường trắng và mặt biển xanh, giữa những màu xanh và trắng, chỉ hai màu ấy, đôi khi xanh và đỏ, chàng gặp lại chúng, hồ hởi, tưng bừng, nó và chàng như hai thằng bạn thời mặc quần xà lỏn nay gặp nhau
Lơ đảng nhìn mây trời và đèn đường, tôi từ tốn chuyển xe sang tuyến trái để cua. Cha tôi thường nói, “Con phải tập bỏ tính lơ đểnh, nếu không, sẽ có ngày gặp phiền phức.” Nhưng lơ đểnh là nơi nghệ sĩ lang thang, ngẫu hứng tìm thấy những sáng tạo không ngờ. Chợt thoáng trong hộp kính nhìn lui, thấy chiếc xe đen nhỏ bắn lên với tốc độ nguy hiểm, tôi chuyển xe về lại bên phải, sau gáy dựng lên theo tiếng rít bánh xe thắng gấp chà xát mặt đường, trong kính chiếu hậu, một chiếc xe hạng trung màu xám đang chao đảo, trơn trợt, trờ tới, chết rồi, một áp lực kinh khiếp đập vào tâm trí trống rỗng, chỉ còn phản xạ tự động hiện diện. Chợt tiếng cha tôi vang lên: “đạp ga đi luôn.” Chân nhấn xuống, chiếc xe lồng lên, chồm tới như con cọp phóng chụp mồi. Giữa mơ hồ mất kiểm soát, tử sinh tích tắc, tôi thoáng nhận ra trước mặt là thành cây cầu bắt qua sông.
NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.