Hôm nay,  

Bỏ Hoàng Sa - Nhưng Sao Muốn Bỏ Cả Biển Đông?

28/01/201400:00:00(Xem: 6936)
Trong Diễn đàn Kinh Tế Thế Giới ở Davos, Thụy Sĩ, từ ngày 22/1 đến 25/1/2014, ông Phạm Bình Minh, Phó Thủ Tuớng, Bộ trưởng Ngoại giao CSVN trả lời câu hỏi của chủ tọa cuộc thảo luận về tranh chấp lãnh thổ trong vùng, về việc Trung Quốc muốn đàm phán song phương với nước có tranh chấp thay vì đàm phán với khối ASEAN, ông PBMinh nói “Nếu tranh chấp là giữa Việt Nam và Trung Quốc thì việc đàm phán là song phương.”

Về đa phương hay dùng khối ASEAN để đàm phán với Trung Quốc ông nói “...tranh chấp tại Trường Sa thì có nhiều hơn một nước tuyên bố chủ quyền. Do đó ASEAN sẽ mạnh hơn nếu đàm phán như một khối".

Điều này có nghĩa là Hoàng Sa, Vịnh Bắc Bộ, các vùng biển Việt Nam trong phạm vi đặc quyền kinh tế EEZ 200 hải lý và thềm lục địa kéo dài thì Việt Nam sẽ đàm phán song phương với Trung Quốc, còn Trường Sa thì đàm phán qua ASEAN và ông hy vọng một ASEAN mạnh và đoàn kết, hai yếu tố gần như không thể có của ASEAN.

Có lẽ vì theo chính sách "Song-Không, Đa-Chờ" về Biển Đông, tức song phương thì không dám đặt thành vấn đề với Trung Quốc, và đa phương thì chờ khối ASEAN mạnh và đoàn kết, cho nên khi Tư Lệnh Hạm Đội Nam Hải của Trung Quốc, tướng Tưởng Vĩ Liệt, một tuần truớc cuối tháng Giêng 2014 đi tuần tra Biển Đông đã lên từng hòn đảo hay bãi đá hiện do lực lượng Trung Quốc chiếm đóng để xem xét "tình hình sẵn sàng chiến đấu của đơn vị đồn trú" ở Hoàng Sa và Trường Sa, đặt chân lên đảo Gạc Ma mà họ chiếm năm 1988 và chính quyền CSVN hoàn toàn im lặng.

Ông PBMinh thay vì dùng cụm từ Biển Đông - như một số lãnh đạo đã dùng tại các hội nghị và diễn đàn quốc tế - thì ông đã dùng cụm từ Biển Nam Trung Hoa khi nói về tranh chấp lãnh thổ tại Trường Sa.

Có hai điểm đáng nói trong việc trả lời của ông PBMinh:

1.
Ông nói “Nếu tranh chấp là giữa Việt Nam và Trung Quốc thì việc đàm phán là song phương.”

Điều này có nghĩa là CSVN hoàn toàn từ bỏ Hoàng Sa để nhượng cho Trung Quốc, vì đơn giản là Trung Quốc không cho Hoàng Sa vào bàn hội nghị hay bất cứ nghị trình nào khi thảo luận song phương về biển đảo với Việt Nam. Hoàng Sa đã mất, đã mất rồi và Đảng CSVN sẵn sàng cho mất luôn nên chọn giải pháp đàm phán song phương. Họ đã gạt ra ngoài hai giải pháp còn lại là vũ lực và pháp lý.

2.
Ông dùng cụm từ Biển Nam Trung Hoa trên diễn đàn quốc tế, có mặt khoảng 30 nguyên thủ quốc gia và trên 2,500 các nhà ngoại giao cao cấp và các chuyên gia thế giới, thay vì Biển Đông như trước đây.


Điều này cho thấy một sự thụt lùi thua thiệt hơn nữa trước sự bành trướng có tính cách xâm lược của Trung Quốc để thực hiện chủ quyền đường chín nút. Chính quyền CSVN với 16 chữ vàng và 4 tốt sẽ đưa một quốc gia biển đến chổ chỉ còn lại bờ.

Hôm 22/1/2014, trong cuộc điện đàm giữa Chủ tịch Trung Quốc Tập Cận Bình và Tổng bí thư Đảng CSVN Nguyễn Phú Trọng, ông Trọng cam kết đôi bên đồng ý giải quyết tranh chấp thông qua thương thuyết song phương và thảo luận hữu nghị để duy trì hoà bình, ổn định ở Biển Đông, không lâu sau khi các qui định mới của Bắc Kinh về nghề cá ở nơi này được công bố ngày 3/12/2013.

Hôm 3/1/2014, trên báo chí lề phải đăng tuờng trình của Bộ Ngoại Giao về “kết qủa hoạt động đối ngoại năm 2013 cùng với những kỳ vọng cho ngành ngoại giao trong năm mới”. Ông PBMinh nói “Về vấn đề Biển Đông, trong năm 2013, chúng ta tiếp tục duy trì được môi trường ổn định ở Biển Đông. Trong năm 2013, một mặt chúng ta đấu tranh bảo vệ vùng đặc quyền kinh tế, đồng thời đấu tranh chống lại các biện pháp ngăn cản ngư dân của chúng ta trên các vùng biển của Việt Nam.” Trong khi cùng ngày đó, một tàu đánh cá của ngư dân Lý Sơn đã bị lính Trung Quốc tấn công dã man và cướp phá tài sản. Suốt năm 2013 luôn luôn có những vụ tấn công và hút chìm tàu ngư dân, sao ông Minh nỡ lòng nào quay lưng với ngư dân như vậy?

Ông Phạm Bình Minh là con của ông cố Ngoại Trưởng Nguyễn Cơ Thạch (Phạm Văn Cương) mà trong Đại Hội VII năm 1991 đã bị loại ra khỏi Bộ Chính Trị và mất chức Bộ Trưởng Ngoại Giao do hậu quả của Hội Nghị Thành Đô 1990 mà đảng ta xin làm chư hầu Trung Quốc.

Ông Nguyễn Cơ Thạch tuy mất chức mất quyền nhưng đã để lại vết son trong lịch sử là một nhà ái quốc, lo cho quyền lợi quốc gia dân tộc. Ai có đọc hồi ký của ông Thứ Trưởng Ngoại Giao Trần Quang Cơ thì sẽ vừa cảm thấy đau lòng về Hội Nghị Thành Đô vừa cảm thấy thương cho ông Nguyễn Cơ Thạch.

Vì danh lợi và quyền hành mà ông Phạm Bình Minh đã trở thành người con bất hiếu. Nhà văn Vũ Thư Hiên đã phải than rằng linh hồn ông Nguyễn Cơ Thạch nếu thấy được cách hành xữ của ông PBMinh thì sẽ phải thốt lên rằng "Thằng này không phải con tao!"

Con thua cha cả nhà vô phước
Đảng theo Tàu đất nước tan hoang


Lê Minh Nguyên
(xin tham khảo: http://m.bbc.co.uk/vietnamese/vietnam/2014/01/140126_pham_binh_minh_asean_davos)

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Mới đấy mà đã 20 năm kể từ khi đảng CSVN cho ra đời Nghị quyết 36 về “Công tác đối với người Việt Nam ở nước ngoài” (26/03/2004-26/03/2024). Nhưng đâu là nguyên nhân chưa có “đoàn kết trong-ngoài” để hòa giải, hòa hợp dân tộc?
Cả Hiến Pháp 2013 và Luật Công An Nhân Dân năm 2018 đều quy định công an nhân dân là lực lượng bảo đảm an toàn cho nhân dân và chống tội phạm. Tại sao trên thực tế nhân dân Việt lại sợ hãi công an CSVN hơn sợ cọp?
Càng gần các Hội nghị Trung ương bàn về vấn đề Nhân sự khóa đảng XIV 2026-2031, nội bộ đảng CSVN đã lộ ra vấn đề đảng viên tiếp tay tuyên truyền chống đảng. Ngoài ra còn có hiện tượng đảng viên, kể cả cấp lãnh đạo chủ chốt đã làm ngơ, quay mặt với những chống phá Chủ nghĩa Mác-Lênin và tư tưởng Cộng sản Hồ Chí Minh...
Hí viện Crocus City Hall, cách Kremlin 20 km, hôm 22 tháng O3/2024, đang có buổi trình diển nhạc rock, bị tấn công bằng súng và bom làm chết 143 người tham dự và nhiều người bị thương cho thấy hệ thống an ninh của Poutine bất lực. Trước khi khủng bố xảy ra, tình báo Mỹ đã thông báo nhưng Poutine không tin, trái lại, còn cho là Mỹ kiếm chuyện khiêu khích...
Khi Việt Nam nỗ lực thích ứng với môi trường quốc tế ngày càng cạnh tranh hơn, giới lãnh đạo đất nước đã tự hào về “chính sách ngoại cây giao tre” đa chiều của mình. Được Nguyễn Phú Trọng, Tổng Bí thư Đảng Cộng sản Việt Nam (ĐCSVN), thúc đẩy từ giữa thập niên 2010, ý tưởng là bằng cách cân bằng mối quan hệ của Việt Nam với các cường quốc – không đứng về bên nào, tự chủ và thể hiện sự linh hoạt – nó có thể duy trì sự trung gian và lợi ích của mình, đồng thời tận dụng các cơ hội kinh tế do tình trạng cạnh tranh của các đại cường tạo ra
Cộng sản Việt Nam khoe có tự do tôn giáo ở Việt Nam, nhưng Hoa Kỳ và Thế giới nói “rất hạn chế”, tùy nơi và từng trường hợp. Tình trạng này đã giữ nguyên như thế trong những báo cáo trước đây của cả đôi bên. Nhưng tại sao Hoa Kỳ vẫn liệt Việt Nam vào danh sách phải “theo dõi đặc biệt”...
Đến giữa tháng 3 năm nay, hầu hết chúng ta đều thấy rõ, Donald Trump sẽ là ứng cử viên tổng thống của đảng Cộng Hòa và Joe Biden là ứng cử viên tổng thống của Democrat. Ngoại trừ vấn đề đột ngột về sức khỏe hoặc tử vong, có lẽ sẽ không có thay đổi ngôi vị của hai ứng cử viên này. Hai lão ông suýt soát tuổi đời, cả hai bộ não đang đà thối hóa, cả hai khả năng quyết định đều đáng nghi ngờ. Hoa Kỳ nổi tiếng là đất nước của những người trẻ, đang phải chọn lựa một trong hai lão ông làm người lãnh đạo, chẳng phải là điều thiếu phù hợp hay sao? Trong lẽ bình thường để bù đắp sức nặng của tuổi tác, con đường đua tranh vào Tòa Bạch Ốc, cần phải có hai vị ứng cử viên phó tổng thống trẻ tuổi, được đa số ủng hộ, vì cơ hội khá lớn phải thay thế tổng thống trong nhiệm kỳ có thể xảy ra. Hơn nữa, sẽ là ứng cử viên tổng thống sau khi lão ông hết thời hạn bốn năm. Vị trí và vai trò của nhân vật phó này sẽ vô cùng quan trọng trong lần tranh cử 2024.
Không phải “học” mà là bắt, là tóm đầu, là tống cổ vào nhà giam: khi cân bằng quyền lực ở Hà Nội xáo trộn với tiền chấn rung chuyển tận Amsterdam thì cái khẩu hiệu quen thuộc của Vladimir Lenin ngày nào cũng phải được cập nhật. Không còn “Học, học nữa, học mãi” mà, táo tợn hơn, hệ thống quyền lực đang giỡn mặt Lenin: “Bắt, bắt nữa, bắt mãi”.
Câu chuyện kể từ xa xưa, rất xa xưa, là từ thời đức Phật còn tại thế: Có một người Bà La Môn rất giầu có và rất quyền thế, ông thích đi săn bắn thú vật trong rừng hay chim muông trên trời. Một hôm đó, ông bắn được một con thiên nga to đẹp đang bay vi vút trong bầu trời cao xanh bát ngát thăm thẳm trên kia. Con thiên nga vô cùng đẹp bị trúng đạn, rơi xuống đất, đau đớn giẫy và chết. Ông liền chạy tới lượm thành quả của ông và xách xác con thiên nga lộng lẫy về cho gia nhân làm thịt, làm một bữa nhậu, có lẽ.
Dù đã từ trần từ lâu, Võ Văn Kiệt vẫn được người đời nhắc đến do một câu nói khá cận nhân tình: “Nhiều sự kiện khi nhắc lại, có hàng triệu người vui mà cũng có hàng triệu người buồn”. Tôi vốn tính hiếu chiến (và hiếu thắng) nên lại tâm đắc với ông T.T này bởi một câu nói khác: “Chúng tôi tự hào đã đánh thắng ba đế quốc to”. Dù chỉ ngắn gọn thế thôi nhưng cũng đủ cho người nghe hiểu rằng Việt Nam là một cường quốc, chứ “không phải dạng vừa” đâu đấy!
NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.