Hôm nay,  

Mùa Lễ Tạ Ơn Trong Chúa Giê-Xu

28/11/201300:00:00(Xem: 5605)
Mùa lễ Tạ Ơn lại về, không khí lành lạnh tại Little Sài Gòn bắt đầu nhộn nhịp để chuẩn bị cho Mùa Giáng Sinh. Tôi chợt nhớ lại Mùa Giáng Sinh đầu tiên của gia đình chúng tôi tại Hong Kong. Rời Los Angeles, California thẳng tới Hong Kong. Chuyến bay đổi đời! Chúng tôi giã từ nước Mỹ lên đường sang Đông Nam Á hầu việc Chúa trong và ngoài các trại Tị Nạn để hàn gắn, chữa lành những vết thương lòng của người Việt Nam cũng như giúp đỡ đồng hương tìm tự do ở một đất nước thứ ba.

Từ Kowloon nhìn qua đảo Hong Kong, Shamsuipo kế bên Jubilee qua Kaitak, ghé Chi Ma Wan... xuyên Quảng Châu tới biên giới Việt Hoa, vượt biển một lần nữa đi Hải Nam (lần nầy không cần trốn). Bay sang Thái Lan vào Trại Phanat Nikhom và thăm trại tù Bangkok... Vượt biên lần nữa qua Mã lai bằng con tàu sắt. Từng trại một chúng tôi đã có cơ hội thăm viếng và làm việc. Thời gian trôi qua thật nhanh trên hai mươi năm sống trong và ngoài các trại Tị Nạn, Gia đình tôi bốn người. Thiên Phong, thằng con trai của tôi lúc đó mới 7 tháng, Thiên Giang, chị nó 2 tuổi. Mỹ Phượng, nhà tôi còn rất trẻ cùng đeo ba-lô từ giã Hoa Kỳ.

Khi rời đất Mỹ chúng tôi không nghĩ rằng mình sẽ nhớ đất nước nầy. Nhưng hàng năm kỷ niệm các buổi lễ July 4, Tạ Ơn, Mừng Chúa Giáng Sinh. Chúng tôi luôn nhớ về Nước Mỹ tự do và rất nhớ người thân. Gia đình tôi mười một Anh chị em sống bên Mỹ, luôn luôn tụ về vào những ngày lễ. Nhớ gà tây nướng, bột khoai tây, mức và bánh mì... cũng không quên một miếng bơ thật to, những món ăn nầy tôi không bao giờ thích ăn mà bây giờ lại nhớ lại thèm.

Ngày 1 Tháng 5 Năm 1975 gia đình tôi và gần 500 người tị nạn chen chúc rời Sài Gòn trên chuyến tàu đầy thử thách. Nhìn lại ngọn núi Vũng Tàu tôi đã rươm rướm nước mắt vì biết rằng từ đây tôi mất quê hương. Sau 24 ngày lênh đênh trên biển giữa đêm khuya một vùng ánh sáng hừng lên giữa biển khơi... tôi cũng như bao nhiêu người thức suốt đêm cứ nhìn về bầu trời đó, nó đẹp làm sao! Ôm người bạn nhỏ tôi thì thầm "Ráng lên! Tới bờ mình sẽ có thịt gà mà ăn" Ba-Tô nhìn tôi với nụ cười tươi rói, con chó phóc mà Bà Nội cho tôi.

tin-lanh-vnag2013-sl-xsm-1-resized
Hình chụp lưu niệm ở nhà thờ.

Đảo Guam gặp mùa bão nên những căn lều tạm không còn an toàn nữa. Chính phủ Mỹ phải di chuyển dân tị nạn càng sớm càng tốt. "Guam" cũng là tên cháu tôi mà "Ông Ngoại" Bố tôi đã đặt cho nó. Chị tôi vừa tới đảo mừng quá liền sinh sớm ra một đứa con, thiếu tháng nhưng rất dể thương. Vì có "Guam" cháu bé tí, nên cả nhà cả dòng họ, cả những anh chị em trong Chúa đều được ưu tiên đi trước đến California.

Những ngày đầu tiên đặt chân lên mảnh đất nầy lòng tôi bồi hồi phấn khởi. Sẵn sàng bước vào một hành trình mà tôi không biết ngày mai sẽ ra sao? Từ Camp Pendleton, Oceanside. trên chiếc xe van của nhà thờ "Christian Life Church" bảo trợ và chở mười chín người trong gia đình tôi, ba thế hệ đi Long Beach. Thật đây là chuyến xe cho cuộc đời mới.

Tôi xin cám ơn Trời và cám ơn đất nước nầy đã mở cửa cho chính tôi, gia đình tôi cũng như triệu người Việt Nam có nơi để sống, một đất nước êm ấm và tự do, America.

"Vì CHÚA đã xức dầu lựa chọn tôi, để tôi báo tin mừng cho những người nghèo khó; Ngài sai tôi đi rịt lành những tấm lòng tan vỡ, để công bố lệnh ân xá cho những kẻ bị tù đày, để rao lịnh phóng thích cho những người bị giam trong ngục tối, để công bố năm hồng ân của CHÚA."

Xin mời Quí Đồng Hương và đặc biệt những người bạn của chúng tôi ở các trại Tị Nạn HongKong, Thái Lan, Mã Lai đón đọc "Hai mươi mốt năm phiêu lưu ký" những bài viết của Cao Hữu Trí và bạn hữu. Chúng ta có thể "hẹn" gặp nhau, mặt đối mặt chuyện trò, cùng nhau đi ăn phở hay uống Cà phê hay Mì ly, cái gì cũng được... Tôi thường có mặt tại Nhà Thờ Phúc Âm trên đường Bushard giữa Hazard và Bolsa, Thành Phố Westminster. Tối Thứ Năm 7pm - 9pm và Chúa Nhật 3pm - 5pm mỗi tuần. Đây là địa chỉ liên lạc:

Westminster Christian Assembly

14642 Bushard Street

Westminster, CA 92683

Email: mosescao@gmail.com

Cell: (714) 657-9726 Mục sư Cao Hữu Trí Kính Mời.

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Tập Cận Bình tin rằng lịch sử đang dịch chuyển theo hướng có lợi cho mình. Trong chuyến thăm Vladimir Putin tại Matxcơva vào tháng 3 năm ngoái, nhà lãnh đạo Trung Quốc nói với Tổng thống Nga rằng “Ngay lúc này, chúng ta đang chứng kiến một sự thay đổi chưa từng thấy trong 100 năm qua, và chúng ta đang cùng nhau thúc đẩy sự thay đổi ấy.”
Sau 20 năm chiêu dụ Kiều bào về giúp nước không thành công, đảng CSVN lại tung ta Dự án “Phát huy nguồn lực của người Việt Nam ở nước ngoài phục vụ phát triển đất nước trong tình hình mới” vào dịp Tết Nguyên Đán Giáp Thìn 2024. Đây là lần thứ tư, từ khi có Nghị quyết 36-NQ/TW ngày 26 tháng 3 năm 2004, một Quyết định nhằm mưu tìm đầu tư, hợp tác khoa học, kỹ thuật và tổ chức các Hội, Đoàn người Việt ở nước ngoài, đặt dưới quyền lãnh đạo của đảng CSVN được tung ra...
Khi số lượng di dân vượt biên bất hợp pháp qua biên giới Hoa Kỳ-Mexico tăng cao kỷ lục, câu hỏi quan trọng được đặt ra là: Làm thế nào mà Hoa Kỳ lại rơi vào tình trạng này, và Hoa Kỳ có thể học hỏi những gì từ cách các quốc gia khác ứng phó với các vấn đề an ninh biên giới và nhập cư. Chào đón công dân nước ngoài đến với đất nước của mình là một việc khá quan trọng để giúp cải thiện tăng trưởng kinh tế, tiến bộ khoa học, nguồn cung ứng lao động và đa dạng văn hóa. Nhưng những di dân vào và ở lại Hoa Kỳ mà không có thị thực hoặc giấy tờ hợp lệ có thể gây ra nhiều vấn đề – cho chính bản thân họ và cho cả chính quyền địa phương bởi tình trạng quá tải không thể kịp thời giải quyết các trường hợp xin tị nạn tại tòa án nhập cư, hoặc cung cấp nơi ở tạm thời và các nhu cầu cơ bản khác. Mà tình trạng này hiện đang xảy ra ở rất nhiều nơi ở Hoa Kỳ.
Trên vai những pho tượng trắng trong vườn Lục Xâm Bảo, lá vàng đã bắt đầu rơi lất phất. Mùa Thu Paris thật lãng mạn. Henry Kissinger đi dạo quanh một hồ nhỏ ở ngoại ô gần Rambouillet. Nơi đây từng cặp tình nhân đang nắm tay nhau bên những cành cây la đà bóng hồ. Ông thấy lòng mình nao nao (melancholic) vì sắp tới phiên họp quan trọng nhất với ông Lê Đức Thọ.
Tôi nghe nhiều người tỏ ý bi quan về hiện cảnh cũng như tương lai (đen tối) của Việt Nam. Dân tộc nào, số phận đó. Một đất nước có những người viết sử và làm luật (cỡ) như ông Dương Trung Quốc thì… đen là phải!
Việt Nam bước vào năm Giáp Thìn 2024 với gánh nặng tham nhũng và một đội ngũ “không nhỏ” cán bộ, đảng viên suy thoái đạo đức lối sống. Đó là cảnh báo của người đứng đầu đảng CSVN Nguyễn Phú Trọng, trong cuộc phỏng vấn đầu năm của Thông Tấn Xã Việt Nam...
Từ thế kỷ thứ ba trước Tây lịch, Triết gia Mạnh Tử (372-289 BC) của Trung Hoa đã nói rằng, “Dân là quý, thứ đến đất nước, rồi tới vua.” Điều đáng nói là Mạnh Tử là người đi theo học thuyết của Nho Gia vốn chủ trương vua là con ông Trời (Thiên tử) được sai xuống nhân gian để trị quốc an dân, vậy mà cũng không thể phủ nhận vai trò quan trọng, nếu không muốn nói là tối quan trọng của người dân. Thời hiện đại, công pháp quốc tế đã nêu ba yếu tố chính hình thành một quốc gia: người dân, lãnh thổ và chính quyền. Trong đó, thật ra người dân chính là yếu tố then chốt quyết định. Lãnh thổ nếu không có dân ở, không có người quản trị thì không phải là đất nước của một dân tộc. Chính quyền từ người dân mà ra, bởi vì trước khi một người ra nắm quyền cai trị đất nước thì người đó phải là một người dân của đất nước ấy. Hơn nữa, sự thịnh suy của một quốc gia nằm trong tay người dân.
“Phản động lực” mà người Đài Loan thể hiện trong cuộc bầu cử tổng thống vừa rồi khiến tôi, sau những suy nghĩ miên man về chuyện nước non, lại quay về với bài học yêu nước của thời tiểu học với câu hỏi khó, khiến nhiều học trò gác bút: “Em hãy tìm từ phản nghĩa với ‘tôn đại’.” Trung Quốc càng hung hăng đe dọa bao nhiêu, Đài Loan càng quật cường ngạo nghễ bấy nhiêu. Mà nếu Bắc Kinh ngu ngơ hay vờ vịt không biết gì đến định luật này thì, thầy nào tớ đó, Hà Nội cũng mù tịt hay giả bộ tương tự. Họặc mù tịt như thể đã hoàn toàn miễn dịch trước luật này; hoặc đóng kịch như thể không hề sống trong không gian ba chiều bình thường mà là một môi trường nào đó thiêu thiếu, cơ hồ chỉ… hai chiều rưỡi.
Tôi sinh trưởng ở Đà Lạt (Thành Phố Ngàn Hoa) nên sự hiểu biết về hoa lá cũng không đến nỗi tồi. Thế mà mãi tới bữa rồi, nhờ xem trang Trăm Hoa, mới được biết thêm về một loài hoa nữa – hoa ban: “Mùa hoa nở là lúc các cặp đôi nô nức đến thăm Tây Bắc. Hoa ban trắng tượng trưng cho tình yêu chung thủy và sự chân thành, dù tình yêu có gặp nhiều trắc trở, khó khăn thì cũng tự tin vượt qua và sẵn sàng đi đến bến bờ hạnh phúc. Các cặp đôi yêu nhau thường thề nguyện dưới gốc cây hoa ban như một minh chứng cho tình yêu thủy chung, bền chặt.”
Nhìn vào sự xuất hiện, sinh trưởng và tồn tại của chế độ cộng sản ở Việt Nam, chúng ta không thể phủ nhận đã có sự tương đồng với những thông tin tóm lược vừa nói về bệnh ung thư của con người...
NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.