Hôm nay,  

Hướng Nhìn Khác Về Chính Sách Chuyển Trục Của Hoa Kỳ

26/11/201300:00:00(Xem: 5871)
Đặt trọng tâm sang Thái Bình Dương thông thường được hiểu như Hoa Kỳ khai triển không hải lực để đối đầu với sức mạnh quân sự ngày càng tăng của Trung Quốc. Nhưng trong một tập tài liệu dài 40 trang do cơ quan CNAS ấn hành trên mạng vào tháng 10-2013 [1] tác giả Ely Ratner (Phụ Tá Giám Đốc của Chương Trình An Ninh Châu Á – Thái Bình Dương) lập luận rằng Mỹ cần phải uyển chuyển để thu phục hậu thuẩn của các nước trong vùng thì mới có thể duy trì sự hiện diện lâu dài trong khu vực.

Nhận xét đầu tiên là dù cần Hoa Kỳ để cân bằng lực lượng nhưng không một nước nào muốn bị xem như liên minh với Mỹ để chống Trung Quốc bởi những quyền lợi kinh tế ngày càng lớn. Cạnh đó sự hiện diện của lính Mỹ còn gặp nhiều chống đối trong dân chúng địa phương (như tại Nhật, Nam Hàn, Phi Luật Tân) cùng mối e ngại dè dặt của các chính quyền trong khu vực (như Việt Nam). Cuối cùng vẫn là nổi nghi nghờ liệu Hoa Kỳ có đủ năng lực và bền bỉ để duy trì hiện diện, trước hết vì bài học quá khứ khi Mỹ quay lưng đối với khu vực cùng với sức mạnh ngày càng tăng của Trung Quốc trong giai đoạn hiện tại.

Để giải tỏa phần nào các chướng ngại này Hoa Kỳ phải thực hiện nhiều chương trình có lợi cho những nước trong vùng: phòng chống và cứu trợ thiên tai (như sau trận bão Hải Yến); hợp tác chống khủng bố (như với Phi và Nam Dương); giúp đỡ để nâng cấp quân đội (như đối với Phi); hổ trợ tham gia vào Lực Lượng Bảo Vệ Hoà Bình của Liên Hiệp Quốc (đối với Việt Nam). Các động thái này sẽ cho thấy sự hiện diện của lính Mỹ không nhằm để chống Trung Quốc đồng thời giúp gây dựng cảm tình trong dân chúng địa phương.


Riêng tại những nước mà Hoa Kỳ muốn đặt căn cứ như Phi Luật Tân thì Mỹ cần nhấn mạnh rằng các kế hoạch nói trên chỉ cho đến khi quốc gia sở tại đủ năng lực tự bảo vệ chính mình. Như vậy để giúp cho chính quyền tránh bớt những chống đối trong quần chúng đồng thời phù hợp với nguyện vọng của từng quốc gia.

Nói chung tác giả Ely Ratner khai triển khía cạnh của “củ cà rốt” trong chính sách chuyển trục. Đây là một quan điểm đáng chú ý bên cạnh “cây gậy” vốn là những thể hiện của sức mạnh không hải lực cùng các căn cứ quân sự để đối phó lâu dài với các tiến bộ nhảy vọt của Trung Quốc. Tuy nhiên trong phạm vi 40 trang nên có những vấn đề trong quyền lực mềm chưa được đề cập đến chẳng hạn như:

1.Làm thế nào để Hoa Kỳ không bị lôi kéo mà lại còn giúp giải quyết được những tranh chấp giữa các đồng minh như giữa Nhật - Nam Hàn – Đài Loan, hay Indonesia – Úc.

2.Cân bằng giữa nhu cầu địa chính trị và chính sách về nhân quyền, nhất là đối với các quốc gia còn tồn động nhiều mâu thuẩn sâu sắc giữa nhà cầm quyền và dân chúng.

* * *

[1] Resident Power: Building a Politically Sustainable U.S. Military Presence in Southeast Asia and Australia – Nov 13, 2013 by Ely Ratner

http://www.cnas.org/southeast-asia-force-posture#.Uo-XxsRDuY8

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Mới đấy mà đã 20 năm kể từ khi đảng CSVN cho ra đời Nghị quyết 36 về “Công tác đối với người Việt Nam ở nước ngoài” (26/03/2004-26/03/2024). Nhưng đâu là nguyên nhân chưa có “đoàn kết trong-ngoài” để hòa giải, hòa hợp dân tộc?
Cả Hiến Pháp 2013 và Luật Công An Nhân Dân năm 2018 đều quy định công an nhân dân là lực lượng bảo đảm an toàn cho nhân dân và chống tội phạm. Tại sao trên thực tế nhân dân Việt lại sợ hãi công an CSVN hơn sợ cọp?
Càng gần các Hội nghị Trung ương bàn về vấn đề Nhân sự khóa đảng XIV 2026-2031, nội bộ đảng CSVN đã lộ ra vấn đề đảng viên tiếp tay tuyên truyền chống đảng. Ngoài ra còn có hiện tượng đảng viên, kể cả cấp lãnh đạo chủ chốt đã làm ngơ, quay mặt với những chống phá Chủ nghĩa Mác-Lênin và tư tưởng Cộng sản Hồ Chí Minh...
Hí viện Crocus City Hall, cách Kremlin 20 km, hôm 22 tháng O3/2024, đang có buổi trình diển nhạc rock, bị tấn công bằng súng và bom làm chết 143 người tham dự và nhiều người bị thương cho thấy hệ thống an ninh của Poutine bất lực. Trước khi khủng bố xảy ra, tình báo Mỹ đã thông báo nhưng Poutine không tin, trái lại, còn cho là Mỹ kiếm chuyện khiêu khích...
Khi Việt Nam nỗ lực thích ứng với môi trường quốc tế ngày càng cạnh tranh hơn, giới lãnh đạo đất nước đã tự hào về “chính sách ngoại cây giao tre” đa chiều của mình. Được Nguyễn Phú Trọng, Tổng Bí thư Đảng Cộng sản Việt Nam (ĐCSVN), thúc đẩy từ giữa thập niên 2010, ý tưởng là bằng cách cân bằng mối quan hệ của Việt Nam với các cường quốc – không đứng về bên nào, tự chủ và thể hiện sự linh hoạt – nó có thể duy trì sự trung gian và lợi ích của mình, đồng thời tận dụng các cơ hội kinh tế do tình trạng cạnh tranh của các đại cường tạo ra
Cộng sản Việt Nam khoe có tự do tôn giáo ở Việt Nam, nhưng Hoa Kỳ và Thế giới nói “rất hạn chế”, tùy nơi và từng trường hợp. Tình trạng này đã giữ nguyên như thế trong những báo cáo trước đây của cả đôi bên. Nhưng tại sao Hoa Kỳ vẫn liệt Việt Nam vào danh sách phải “theo dõi đặc biệt”...
Đến giữa tháng 3 năm nay, hầu hết chúng ta đều thấy rõ, Donald Trump sẽ là ứng cử viên tổng thống của đảng Cộng Hòa và Joe Biden là ứng cử viên tổng thống của Democrat. Ngoại trừ vấn đề đột ngột về sức khỏe hoặc tử vong, có lẽ sẽ không có thay đổi ngôi vị của hai ứng cử viên này. Hai lão ông suýt soát tuổi đời, cả hai bộ não đang đà thối hóa, cả hai khả năng quyết định đều đáng nghi ngờ. Hoa Kỳ nổi tiếng là đất nước của những người trẻ, đang phải chọn lựa một trong hai lão ông làm người lãnh đạo, chẳng phải là điều thiếu phù hợp hay sao? Trong lẽ bình thường để bù đắp sức nặng của tuổi tác, con đường đua tranh vào Tòa Bạch Ốc, cần phải có hai vị ứng cử viên phó tổng thống trẻ tuổi, được đa số ủng hộ, vì cơ hội khá lớn phải thay thế tổng thống trong nhiệm kỳ có thể xảy ra. Hơn nữa, sẽ là ứng cử viên tổng thống sau khi lão ông hết thời hạn bốn năm. Vị trí và vai trò của nhân vật phó này sẽ vô cùng quan trọng trong lần tranh cử 2024.
Không phải “học” mà là bắt, là tóm đầu, là tống cổ vào nhà giam: khi cân bằng quyền lực ở Hà Nội xáo trộn với tiền chấn rung chuyển tận Amsterdam thì cái khẩu hiệu quen thuộc của Vladimir Lenin ngày nào cũng phải được cập nhật. Không còn “Học, học nữa, học mãi” mà, táo tợn hơn, hệ thống quyền lực đang giỡn mặt Lenin: “Bắt, bắt nữa, bắt mãi”.
Câu chuyện kể từ xa xưa, rất xa xưa, là từ thời đức Phật còn tại thế: Có một người Bà La Môn rất giầu có và rất quyền thế, ông thích đi săn bắn thú vật trong rừng hay chim muông trên trời. Một hôm đó, ông bắn được một con thiên nga to đẹp đang bay vi vút trong bầu trời cao xanh bát ngát thăm thẳm trên kia. Con thiên nga vô cùng đẹp bị trúng đạn, rơi xuống đất, đau đớn giẫy và chết. Ông liền chạy tới lượm thành quả của ông và xách xác con thiên nga lộng lẫy về cho gia nhân làm thịt, làm một bữa nhậu, có lẽ.
Dù đã từ trần từ lâu, Võ Văn Kiệt vẫn được người đời nhắc đến do một câu nói khá cận nhân tình: “Nhiều sự kiện khi nhắc lại, có hàng triệu người vui mà cũng có hàng triệu người buồn”. Tôi vốn tính hiếu chiến (và hiếu thắng) nên lại tâm đắc với ông T.T này bởi một câu nói khác: “Chúng tôi tự hào đã đánh thắng ba đế quốc to”. Dù chỉ ngắn gọn thế thôi nhưng cũng đủ cho người nghe hiểu rằng Việt Nam là một cường quốc, chứ “không phải dạng vừa” đâu đấy!
NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.