LÊ HƯNG TIẾN
Ngụ ngôn của dế
Dế con đội gánh từng sợi đêm
Treo ngược thời gian
Rao rảo những bước cao vô vọng
Khản cả vầng trăng
Có nghe thút thít từ trong lòng đất
Tiếng xưa trở dạ lót mềm bóng mây
Dế con lốc vào lũ ăn mày
Vỡ lòng bài đồng ca
Khai nhịp thời không gian
Nơi tồn tại những ý nghĩ phù du
Có thể nẩy ra chân chân cần mẫn
Tay tay lùi lụi trong tĩnh tĩnh động động
Vêu vao mũi mũi mắt mắt
Sự sống hình hài ngón ngón thon thon
Be bé hòng họng
Cuộc chiến bản năng mất mất còn còn
Chùng lên những linh hồn vếu váo phù du
Treo ngược sợi đêm
Dế con lui cui từ trái tim thoát hiểm
Khi bình minh đo đỏ
Dế con chưa nghĩ được điều tối tăm tội vạ
Những ngón tay đau
Chĩa từng ngón tay lên không
Đôi mắt mở lòng
Những họng sương phả vào bình thủy tinh không đáy
Rơi từng ngón tay đau nhìn từ phía trời vụn vặt hồng hồng
Nhiều cái ngả nghiêng
Xiên đầy con mắt những hạt thiền thiền quái quái
Lạ từng ngón tay ám mùa động hưởng
Bay lạc đường biên làm lũ dơi đẻ ngày lạ trên nắng cháy
Trên nắng cháy
Lũ dơi không nhớ mùa động hưởng
Khói bay từ những tiếng súng thơm mùa quê kệch
Cả bầu trời ầm ĩ những tiếng nói thinh không
Hơi thở từng ngón tay hờ
Chĩa lên không phẳng lặng mơ hồ
Tiếng nói bất lực
Ai cũng nghĩ đến chiến tranh từ lòng đất mở
Không đau thương
Không tương tàn
Không không khí nở
Nhân loại bắt đầu thở vô cảm trong bình thủy tinh không đáy
Sự viết hoa
Chân chim viết hoa
Sự đời mệt lử những cô hồn con chữ
Đường lên gân tái nhợn
Ý niệm viết hoa
Bản thể đã nhiều lần đánh cắp tư cách
Đêm lẩm nhẩm cái lục lạc leng keng
Bài thơ viết hoa
Đám mây rủ rỉ bầy trâu tơ về làm mưa
Mỗi hạt lúa hoang hoải chờ mùa
Người ta viết hoa
Mỗi khi thổi hồn em bằng giao cảm tích tịch tình tang
Trầm ca mênh mang tìm nguyên chất
Không ai viết hoa
Trần gian chẳng có huyền thoại Adam và Eva
Lịch sử chỉ là nguyên thuỷ
Ai không viết hoa
Những viên Cuội đè nặng giấc hôm
Bình minh rối rít thở hồng hộc hồng hộc.
*
LÊ CHIỀU GIANG
Hát với trăng
Như tre trúc
Đứng cùng mưa nắng. Ta
Lắng nghe hướng gió
Về đâu?
Như tiếng hát
Có khi rớt nhịp
Vẫn chập chờn, réo rắt
Một
âm hao.
Thì đã có bao lần
vấp váp
Đã thảm thương, chới với
Nhiều phen
Cũng
... không sợ!
Yêu.
thêm lần nữa
Có hề chi?
Ngã mãi… Sẽ quen.
Đêm nay ta hát cùng trăng sáng
Gõ một nhịp đời, mong
Lãng quên.
*
QUẢNG TÁNH TRẦN CẦM
ký ức là những giấc mơ
1/
trong quá trình trị liệu
mi nói có phương án sửa đổi giấc mơ ̶ ̶ ̶
tạo một biến khúc mới
hưng phấn
thắp sáng rực rỡ chan hòa
bởi trăm ngàn mặt trời
điều khó khăn là trở lại giấc mơ gốc ̶ ̶ ̶
một nỗ lực cần sự chính xác
tương tự như tàu không gian con thoi
trở về trạm không gian neo đậu trong vũ trụ bao la ̶ ̶ ̶
hay đây cũng chỉ là một giấc mơ phù phiếm.
2/
có những giấc mơ vụt mất khi tỉnh giấc
biệt tích vĩnh viễn
có những giấc mơ dính chặt trong tâm trí ngày lại ngày qua
và không ít giấc mơ trải qua nhiều lớp suy diễn sàng lọc
trở nên bùng nhùng nhạt nhẽo
lỏng lẻo bấu víu những con chữ lờ đờ rơi tự do
giữa tạp âm trắng
trần trụi nổi trôi
từ tháng ngày không còn gì níu giữ
cho dù mong manh
như một hơi thở cạn
nhẹ tênh.
3/
nơi đây mảng không gian dày đặc sương mù
chiếc xe thổ mộ đầy ấp người và quang gánh thúng bị
chậm chạp theo tiếng nhạc ngựa
lầm lũi trên con đường rợp lá
phiên chợ bắt đầu rộn rã từ lúc hừng đông
hàng quán đông nghẹt khách
thơm phức mùi cà phê hủ tiếu cơm tấm bò kho
và người đi lại ngược xuôi như những chiếc bóng vô cảm
dửng dưng bên đứa bé lạc mẹ khóc tức tưởi
đây ̶ ̶ ̶ bé lạc mẹ hay mẹ lạc con?
(ai cắt đứt sợi dây thiêng liêng nối liền núm ruột?)
ký ức tôi tiềm ẩn trong những giấc mơ phân ly dằn vặt không dứt
có thể nào ký ức là chiêm bao? ̶ ̶ ̶ biết đâu.
*
TRẦN HOÀNG VY
Hạt bụi trần
Hạt bụi trên da thành những vết hờm dị hợm
Trên tóc hóa gàu và trong mắt hóa nỗi đau,
Ta vốn sinh ra từ những hạt bụi không màu
Nhiễm sắc trần gian mà bụi hồng, bụi đỏ...
Bụi hoàng gia, bụi lầu son gác tía
Bụi gã ăn mày, bụi kẻ chân tu
Và bụi của đám... khu đen, dân dã
Bụi của xa hoa, khốn khó, tít mù!
Những hạt bụi bên đường, xa quê, khóc đỏ
Trên nấm mồ hoang, héo úa cỏ vàng
Trong biệt thự triệu đô có khác?
Hôm soi gương, hạt bụi hóa vàng?
Hạt bụi trăm năm trên mộ Tần Thủy Hoàng
Bên vết nứt những Pha-ra-ông vạn tuổi
Ta rửa nước sông Nin trôi ra biển
Có khác nước sông Hằng thuở hồng hoang?
Hạt bụi người mang từ mặt trăng xuống
Có con cháu gì với trái đất triệu triệu năm?
Những hạt bụi từ trong xương, trong tủy
Lúc bay lên chợt có bóng nguyệt rằm?
Những hạt bụi trần gian cõi ta bà, không sắc
Một hôm trở về mặt đất cũng như nhau
Có cái khác ở trong hạt bụi
Kẻ ác, tham tàn. Hạt bụi... tanh hôi…!?
Nói chuyện với Quyền Liêm Tướng Quân
Thôi ngài quảy gánh theo thầy
Bốn phương cực lạc, phương Tây Phật chờ…
Cuối giêng lên núi bất ngờ
Tướng quân quảy gánh sững sờ non thiêng?
Thưa ngài một tấc lòng riêng
Bấy lâu gờn gợn chung chiêng tâm tình.
Kể từ cõi tục u minh
Trần Huyền Trang quyết thỉnh kinh cứu đời
Ngộ Không khỉ đá tuyệt vời
Lão Trư nửa vật, nửa người, Phật ma…
Chỉ ngài tướng mạo người ta
Tâm hồn chơn chất phù sa giang hà
Chẳng bon chen, ít ba hoa?
Thỉnh kinh quảy gánh. Quỷ ma đánh trừ.
Hình như ngài chỉ… biết ừ?
Đôi khi nội bộ xáo nhừ tương chao
Thầy trò, mưa gió lao xao
Đúng sai, thiện ác. Ngài nào cản ngăn?
Tướng Trời mắc nạn - Sa Tăng
Đường chân tu lúc khó khăn nản lòng
Tây phương cõi Phật quay vòng
Cám ngài một gánh đục trong giãi bày…
Thôi ngài quảy gánh đường mây
Bốn phương cực lạc, phương Tây Phật chờ…
(Núi Bà, cuối Giêng. Dưới chân núi Bà, người ta dựng tượng thầy trò Tam Tạng đang trên đường thỉnh kinh, lên núi…)
*
TRẦN YÊN HÒA
thất thanh Đà Nẵng tháng ba
Tháng ba khô quánh vành môi nóng
Môi khốc trơ như khí đất trời
Đà Nẵng rang hầm đêm cạn kiệt
Trông vời Thường Đức đồi ma trơi
Lính chết quanh đồn chưa rõ mặt
Những khuôn mặt trẻ quá ngây thơ
Viên đạn trúng thân làm co giật
Tuổi thơ đành xa lánh cuộc chơi
Thường Đức máy bay sà xuống thấp
Tản thương dân lính khỏi nơi này
Khói bụi mù trời sương mịt đất
Đạn rền cùng tiếng hú quanh đây
Tháng ba Đà Nẵng thất thanh gọi
Tam kỳ, Tiên Phước rút quân nhanh
Lính cùng dân tả tơi hoa lá
Đường ngang bít lối, mù quân hành
Bỏ lại đằng sau những hỗn loạn
Lính và dân... trời đất khốn cùng
Dân - con cá đang nằm trên thớt
Kiếp người trôi nổi thật lao lung
Tháng ba thoi thóp hơi thở gấp
Đà Nẵng ngùi trông ở cuối đường
Ta chợt thấy mình mau gấp gáp
Xa rời Đà Nẵng tránh tai ương
Tháng ba Đà Nẵng co giò chạy
Chen chúc nhau theo sóng xuống thuyền
Lặn hụp cực cùng bên nỗi chết
Ơi đêm Đã Nẵng có buồn không?
Đà Nẵng phố phường đang ụp xuống
Một trời lửa rực đằng sau lưng
Một trời quê bỗng dưng tàn lụi
Ơi bến sông Hàn khóc đau thương
Tháng ba năm ấy còn ai nhớ
Ngó lại đằng sau những mịt mùng
Hồn đâu trong tháng ba ngày đó?
Chiến tranh hề! nước mắt riêng chung
*
THY AN
Tháng ba trong xe điện
khoảng trống thu hẹp có một điểm đen
la cà tâm thức
người bạn trong đêm
ngước mặt nhìn trời cao
tìm ánh sao rơi rớt
từ vũ trụ thiên hà mấy ngàn năm ánh sáng
có con chim nào nhớ bạn
thổn thức trái tim như người con gái qua cầu?
tháng ba nghiêng đầu trong xe điện
nhìn nhân ảnh lửng lơ
đợi niềm vui về muộn
chiều đã tắt trong lòng phố chợ
tảng đá rêu xanh nằm im
chút cỏ non trên đường sắt chạy tìm
con sâu nhỏ nở ra từ sáng tạo
một nhánh phân vân đâu đó
lũy thừa mấy con số ký ức
chập chùng sông biển núi rừng
thiên thu hé mở
mấy dòng thơ thao thức chảy ra
kiểm điểm lại khuôn mặt bơ phờ
bạn bè xanh xao nghe khàn giọng
im lìm thời gian lướt qua
những đêm không ngủ mưa sa
réo gọi thịt da
mấy tấm lòng tha thiết mặn mà
trong đem tối có tiếng kêu
xa xa…
*
NGUYỄN HOÀN NGUYÊN
Bài hát cũ
lắng nghe bài hát cũ
rủ xuống một phương trời
động tĩnh thôi ngăn cách
lời ca đọng nửa vời
từng hợp âm lướt nhẹ
đệm vào nốt bể dâu
nhớ tay nồng nàn phiếm
dõi nhìn đôi mắt sâu
ngày thế gian cháy bỏng
tuổi trẻ và tin yêu
cà phê đầu đời đắng
giấc mơ xanh thủy triều
phượng hoàng tập vỗ cánh
tro đời bay ngổn ngang
giữa đá buồn phế tích
thầm vọng phiến âm vang
phai tàn vó ngựa soải
sao còn một vết môi
trầm hương hoa di sản
cây lá chẳng mồ côi
Ɖêm
Đom đóm
đỏ
bừng
đêm
nguyệt tận
một
cỏn con
xao động
đất trời
cú nhà thờ
lướt êm
cánh lặng
những linh hồn
còn tiếc nuối
cuộc chơi
Bay bổng
vút lên
vì đã xuống
tận cùng
thả trôi đi
viễn mộng
ngày qua
từ căn thức
nỗi buồn
còn nhỏ giọt
đêm về
chạm đá
trổ bông hoa