Hôm nay,  

Ai Thông Đồng Với Ai?

07/11/201700:00:00(Xem: 12873)
Vũ Linh

 
...hỏi bác công tố Mueller, bác có điều tra mấy vụ liên quan đến bà Hillary không...

 
Câu chuyện đình đám mà cả thiên hạ đang la làng là công tố viên Robert Mueller đang điều tra về việc Nga can dự vào cuộc bầu cử tổng thống, đã vừa cho FBI bắt ông Paul Manafort, cựu giám đốc vận động tranh cử của TT Trump.

TTDC khua chiêng trống rầm rộ dĩ nhiên, nhưng đã không đủ lương thiện để nói hết sự thật về toàn bộ câu chuyện.

Năm 2007, ông Trump ra tranh cử một mình một ngựa, chẳng có ban tham mưu hay cố vấn hay tình nguyện viên địa phương gì hết. Nghiã là chẳng có quan cũng chẳng có lính luôn. Thời gian đầu, ông dùng ông Corey Lewandowski làm giám đốc ban vận động. Nhưng ông này chỉ là một nhà bình luận chính trị, không biết gì về tổ chức tranh cử tổng thống. Qua sự giới thiệu của một cố vấn, ông Trump gặp ông Manafort. Ông này có kinh nghiệm tổ chức vận động tranh cử cho các ứng viên tổng thống CH từ Gerald Ford đến Bob Dole trước đây. Ông Trump bổ nhiệm ông Manafort làm giám đốc ngay vì không biết ai khác.

Nhưng chẳng bao lâu sau, ông Trump nhìn rõ quá trình với nhiều vết đen đáng ngờ của ông Manafort, giải nhiệm ông này để bổ nhiệm bà Kellyane Conway (trước đó là người của ông Ted Cruz) làm tân giám đốc, trước khi bổ nhiệm ông Steve Bannon làm tổng giám đốc.

Tóm lại quan hệ giữa ông Trump và ông Manafort kéo dài chưa tới 2 tháng, từ tháng Sáu tới tháng Tám, 2016, không như CNN gọi ông Manafort là “phụ tá cao cấp lâu năm” của TT Trump.

Ông Manafort bị truy tố 12 tội, như trốn thuế, kinh doanh bất hợp pháp, rửa tiền bất chính,... qua những giao thương với Ukraine từ cả chục năm trước cho tới 2015, chẳng sơ múi gì đến bầu cử năm 2016 hay ông Trump hay Nga luôn.

Như cột báo này đã viết cách đây khá lâu, cho dù không tìm được dấu vết thông đồng nào thì ông công tố Mueller cũng phải cố vồ cho được vài con vịt đẹt, bất kể tội gì, ít ra cũng để biện minh cho thiên hạ thấy cái đám luật sư của ông dù sao cũng đã làm được gì đó cho xứng đáng với đồng lương trên trời của họ. Kết quả y như rằng, ê-kíp Mueller tung lưới lùng hùm beo, bắt được ba con ruồi.

Câu hỏi quan trọng nhất: ông Mueller đang làm gì vậy? Ông được trao trách nhiệm điều tra về việc Nga can dự vào bầu cử tổng thống Mỹ năm 2016, tại sao lại nhẩy qua bắt người về tội gian trá kinh doanh cách đây cả chục năm với Ukraine? Ông có đọc lộn sự vụ lệnh không vậy?

Sự thật là ông Mueller biết rõ hơn ai hết truy tố ông Manafort chẳng ăn nhậu gì đến vụ bầu tổng thống. Nhưng ông thộp cổ ông Manafort để chơi trò áp lực: “tôi đang chuẩn bị tặng ông 500 năm tù, nhưng nếu ông chịu tố giác Trump hay vài tay tổ nào đó, thì tôi sẽ xin cho ông ba ngày tù treo thôi, ông lựa đi”. Ông Manafort thừa hiểu chuyện này, nhưng bù lại, ông cũng nhìn thấy tổng thống có quyền ân xá bất cứ ai vì bất cứ tội gì.

Ông Mueller cũng tố thêm hai ông nữa là Rick Gates và George Papadopoulos về vài tội khác. Thế là hai ông này được TTDC đôn ngay lên hàng ‘phụ tá cao cấp’ của ông Trump cho dù cả thế giới trước đây chẳng ai biết hai ông này là ma nào?

Ông Gates là trợ tá kinh doanh lâu năm của ông Manafort, không dính dáng gì nhiều đến chính trị. Ông Papadolous, khi đó 28 tuổi, là tình nguyện viên không lương trong ban vận động tranh cử nhưng được TTDC phong làm ‘cố vấn chính sách đối ngoại’ của Trump. TT Trump gọi anh này là ‘coffee boy’, chỉ có trách nhiệm đi pha cà phê cho các ông lớn, nhưng chuyên bốc phét, tự quan trọng hóa mình, đi đâu cũng khoe có quan hệ với Putin và các quan lớn Nga. Tội của anh Papadopoulos? Khai không đúng ngày anh gặp một viên chức Nga! Gọi là khai man, kinh khủng chưa? Hai anh Gates và Papadopoulos cũng chỉ là loại tép ông Mueller dùng để câu tôm hùm nào đó thôi.

Chỉ chứng tỏ ít nhất cho đến nay, vẫn chưa tìm ra được sự thông đồng nào giữa ông Trump với Nga.

Mấy ngày gần đây, hệ thống truyền thông tỵ nạn lên cơn sốt nhẩy tưng tưng, emails được gửi tràn lan, thông báo tin thăm dò của Washington Post (chứ còn ai nữa?!) cho thấy “gần 50% dân Mỹ tin TT Trump có tội”. Ủa, sao lạ vậy nhỉ? Bà Hillary được 52% phiếu, đúng ra thì phải có 52% dân Mỹ tin là Trump có tội, chứ sao lại chỉ có “gần 50%”? Hay là một số cử tri của bà Hillary không tin là Trump có tội?

Thật ra, các con số trên coi như thuốc bổ cho TTDC uống lấy sức để bôi bác Trump chứ chẳng nghiã lý gì hết. TT Trump có tội hay không có tội chỉ ăn thua có đúng một người, là ông Mueller thôi. Tin kém vui cho ông Mueller là xứ Mỹ là xứ pháp trị, không phải ông múa gươm kiểu gì cũng được. Bên ông Trump không thiếu gì luật sư lão làng.

Một điều lạ là cuộc điều tra về Nga can dự vào chính trường Mỹ chỉ xoáy vào phiá ông Trump mà hình như chẳng đả động gì đến quan hệ giữa Putin và bà Hillary. Điều tra một chiều về ông Trump vì cái tội đã… thắng? Tại nước ‘đỉnh cao’ của ta, bên thua cuộc là bên có tội, đi ‘cải tạo’ mọt gông, tại xứ văn minh Cờ Hoa này, bên thắng cuộc mới là bên có tội.

Những tin mới nhất được xì ra cho thấy vụ Nga can dự to lớn và rắc rối hơn xa mọi tưởng tượng. Về phiá ông Trump thì TTDC đã khui quá nhiều chuyện với đầy đủ mắm muối tương cà, khỏi bàn thêm. Về phiá bà Hillary thì mọi sự có vẻ kín đáo hơn, cho đến cách đây vài tuần thì nổ đùng ra như trái bom CBU chính trị mới. Đúng ra là tới hai trái bom CBU chứ không phải một.

Cả đời bà Hillary luôn dính dáng vào xì-căng-đan. Bây giờ, hết thời rồi mà vẫn bị xì-căng-đan mới bám theo. Ta xét lại xem cho vui.

 

CBU SỐ MỘT: FUSION GPS

Trái bom này thật ra đã được tung ra từ những ngày còn vận động tranh cử, nhưng khi đó bom bị xì, bây giờ bất ngờ nổ lại.

Câu chuyện nghe qua rất bẩn thiủ và dấm dớ. Đại khái, theo tin từ đài phát thanh ‘bia miệng’, thì Putin cho người theo dõi Trump khi ông này qua Nga năm 2013, ngay sau khi TT Obama chính thức thăm viếng Nga. Gián điệp của Putin theo dõi và bắt quả tang Trump đã thuê căn phòng khách sạn mà TT Obama đã ở trước đó, rồi thuê một số chị em ta đến, nhẩy lên giường TT Obama đã ngủ, tè lên giường cho bõ ghét. Nội vụ được gián piệp của Putin báo cáo đầy đủ, gọi là Hồ Sơ Nga (Russia Dossier), ba năm sau lọt vào tay một anh trước đây là gián điệp Anh, Christopher Steele, được anh ta trao lại cho một công ty tên là Fusion GPS, chuyên mua bán những tin xe cán chó kiểu này.

Sau đó, hồ sơ lọt vào tay TNS John McCain. Ông này mau mắn trao cho FBI để điều tra. Đồng thời, hồ sơ cũng được gửi cho cả chục cơ quan truyền thông Mỹ. Không báo nào đăng hết vì không kiểm chứng được gì, chẳng có hình ảnh hay phim video hay bằng chứng cụ thể gì. Đã vậy, chẳng ai giải thích được tại sao năm 2013, Putin lại cho gián điệp theo dõi ông Trump, khi đó chỉ là một doanh gia qua Nga lo tổ chức thi hoa hậu, là một hình thức quảng bá cho Nga, chứ không phải chống báng Nga đến độ Putin phải theo dõi. Nhưng có một báo lá cải phổ biến Hồ Sơ bá láp này, đó là báo mạng BuzzFeed. Và CNN vội vàng chạy theo. Tin bôi bác Trump quá sốt dẻo, sao nhịn nổi.

Ứng viên Trump dĩ nhiên chối bỏ toàn bộ câu chuyện, cho rằng chỉ là chuyện phỉ báng dựng đứng. Ông lên tiếng thắc mắc không hiểu ai đứng sau lưng vụ này, ai cung cấp tài liệu phiạ, ai tài trợ cho việc ngụy tạo tin bôi bác?

Rồi câu chuyện xì hơi vì tính cách tào lao.

Báo phe ta Washington Post, có thể vì muốn tìm chứng cớ đánh Trump đến cùng, cho điều tra xâu hơn. Để rồi khám phá ra họ đã chui vào một bãi rác của... bà Hillary.

Theo WaPo, có một văn phòng luật, tên là Perkins Coie của luật sư Marc Elias, làm việc cho ban vận động của bà Hillary và Ủy Ban Quốc Gia (UBQG) của đảng DC, lãnh hơn 9 triệu đô. Văn phòng này thuê công ty Fusion GPS rồi Fusion thuê anh gián điệp Anh và anh này mua được Hồ Sơ Nga không biết từ đâu, đưa lại cho Fusion. Chưa hết. Báo The Federalist cũng vừa khui ra tổ chức Obama for America (bây giờ đổi tên là Organization for Action) khi đó cũng đã chi cho văn phòng Perkins Coie gần một triệu đô.

Sau đó, hồ sơ được chuyển tới TTDC và ông McCain. Cái ngộ nghĩnh là một trong những người sáng lập ra Fusion là ông Michael Goldfarb, chủ bút của The Weekly Standard, một tạp chí bảo thủ chống Trump mạnh, cũng là cựu giám đốc thông tin của TNS McCain. Bây giờ thì ta hiểu sao Hồ Sơ Nga đến tay ông McCain.

Tóm lại là gì? Là ban vận động của bà Hillary, UBQG của đảng DC và TT Obama đã trả 10 triệu đô để lùng tin xấu bôi bác ứng viên Trump. Cuối cùng mua được một tin lếu láo, có thể do Putin ngụy tạo và cung cấp, mau mắn chuyển cho TTDC để phổ biến và cho ông McCain để ông này đưa cho FBI điều tra ông Trump. Không có vẻ gì là Putin đang thông đồng với ông Trump hại bà Hillary như ta vẫn nghe từ cả năm nay.

Quý độc giả hẳn còn nhớ TTDC từng làm rùm beng chuyện con trai và con rể của ông Trump đi gặp một bà luật sư Nga để hy vọng có tin xấu về bà Hillary. Câu chuyện chẳng có gì cụ thể và cuối cùng chẳng đi đến đâu, không có một tin xấu nào được trao đổi, không có một đồng nào được trả. Nhưng TTDC làm như đây là chuyện thông đồng vô đạo với ngoại thù. Cựu ứng viên phó của bà Hillary, ông Tim Kaine, la ầm ĩ đây là chuyện phản quốc, cần phải đàn hặc, bỏ tù hết.

Điểm quái lạ nữa, vẫn theo WaPo, là khi FBI nhận được tin về vụ Hồ Sơ Nga thì thay vì bắt điều tra anh gián điệp Steele thì FBI, khi đó dưới quyền GĐ Comey, trực thuộc chính quyền Obama, lại trả tiền cho anh tiếp tục đi lùng tin xấu về Trump cho FBI. Không may là anh này chưa tìm thấy gì thì TT Trump bất ngờ đắc cử, FBI đành xếp hồ sơ lại.

Hai ông xếp của Fusion ra điều trần trước quốc hội đã viện dẫn Tu Chính Án số 5 (Fifth Amendment), không khai những gì có thể có hậu quả bất lợi cho mình, tức là gián tiếp nhận đã nhận tiền. Ông John Podesta, chủ tịch Ban Vận Động của bà Hillary, bà Wasserman Schultz, khi đó là chủ tịch UBQG của đảng DC, bà Hillary, rồi cả TT Obama, tất cả đều nói không hay biết gì về chuyện Hồ Sơ Nga ngoài những tin đăng trên báo.

Không ai biết gì hết, thế thì ai quyết định trả 10 triệu đô cho Fusion? Chắc anh gác dan trụ sở đảng DC?

Chưa nghe ông Kaine tố ai là phản quốc.

 

CBU SỐ HAI: MUA URANIUM VÀ QUỸ CLINTON FOUNDATION

Câu chuyện này rắc rối hơn nhiều, vì liên quan luôn cả đến TT Obama. Đại khái là trong thời gian bà Hillary làm ngoại trưởng, chính quyền Obama phê chuẩn cho Nga - qua trung gian một công ty Kazakhstan (một xứ độc tài Đông Âu, chư hầu của Nga) và một công ty Gia Nã Đại- mua một công ty đang khai thác mỏ uranium tại Wyoming và Utah, sản xuất khoảng 20% tổng số lượng uranium của Mỹ.

Uranium là tài nguyên chiến lược vì là nguyên liệu căn bản để chế bom nguyên tử, nhưng cũng có nhiều công dụng khoa học khác. Mỹ có mỏ uranium rất nhỏ, chưa đáp ứng 1/10 nhu cầu, mỗi năm phải nhập cảng cả trăm triệu đô uranium, khiến nhiều người thắc mắc sao TT Obama lại bán cho Nga quyền khai thác 20% uranium của Mỹ (lý do sẽ được bàn ở dưới).

Mặt khác, ngay trước khi chính quyền Obama chấp nhận bán mỏ uranium cho Nga, các chính quyền Nga và Kazakhstan, qua trung gian của 9 công ty và doanh gia, đã ‘ủng hộ’ cho Quỹ Clinton Foundation tổng cộng 145 triệu đô không biết để làm chuyện phước thiện gì, trong khi cựu TT Clinton được mời qua Nga đọc một bài diễn văn một tiếng đồng hồ, lãnh 500.000 đô (kỷ lục thế giới) do một ngân hàng có quan hệ mật thiết với Putin trả, sau đó đi gặp riêng Putin không ai biết để nói chuyện gì, nhưng có nhiều triển vọng không phải để bàn về bệnh AIDS bên Uganda.

Câu hỏi dĩ nhiên là tại sao Kazakhstan lại đóng góp quá nhiều tiền như vậy, sao chính quyền xứ này không dùng số tiền này để lo cho dân mà lại phải tặng cho ông bà Clinton làm chuyện phước thiện không biết ở đâu?

Không ai chối cãi một phần số tiền Quỹ Clinton Foundation thu được đã được chi dùng vào nhiều mục tiêu phước thiện thật, nhưng cũng không ai mờ mắt đến độ không nhìn thấy phần lớn những số tiền yểm trợ thật ra là tiền mua ảnh hưởng chính trị. Nếu bà Hillary không phải là ngoại trưởng và không có hy vọng làm tổng thống thì Kazakhstan có yểm trợ như vậy không? Quý độc giả tự trả lời. Còn tiền diễn văn của TT Clinton thì mang tính cách đấm mõm lộ liễu, khỏi cần bàn thêm. Sau ngày bà Hillary thất cử, cả hai ông bà Clinton đều không còn được ai mời đọc diễn văn nữa, và Quỹ Clinton Foundation bị khủng hoảng vì cạn nguồn yểm trợ, phải sa thải nhân viên hàng loạt.

Báo Newsweek bào chữa cho bà Hillary, cho biết quyết định bán uranium không phải do bà Hillary lấy, mà là do một ủy ban nội các gồm 9 bộ, trong đó bộ Ngoại Giao của bà Hillary chỉ là một.

Trong nội các Mỹ, ngoại trưởng là người đứng đầu, chỉ sau tổng thống vì không có thủ tướng. Sau đó, vụ này liên quan đến bang giao Mỹ-Nga-Kazakhstan-Canada, do đó tiếng nói của bà ngoại trưởng dĩ nhiên nặng ký hơn xa tiếng nói của bộ trưởng Thương Mại hay Giao Thông chẳng hạn. Cuối cùng, ai cũng biết uy tín và ảnh hưởng của bà Hillary trong chính quyền Obama chỉ thua có TT Obama, và bà cũng là người tất cả mọi người đều nghĩ sẽ là tổng thống kế nhiệm TT Obama. Do đó, khi bà Hillary nói OK thì đố ai dám trái lời? Cho bà Hillary chỉ là 1 trong 9 người, ngang hàng với 8 người khác là ngụy biện của Newsweek chẳng thuyết phục được ai.

Đại ý theo Newsweek thì đây là quyết định chung của cả chính quyền Obama chứ không phải của riêng bà Hillary. Thế thì vấn đề lại càng rắc rối hơn nữa. Tại sao TT Obama lại chấp nhận bán uranium cho Nga trong khi Mỹ vẫn phải nhập cảng uranium?

Câu trả lời không khó lắm. Khi đó cũng là lúc TT Obama đang thương lượng với Iran về thỏa ước chống khai thác vũ khí nguyên tử. Nga khi đó là đồng minh mạnh và có ảnh hưởng lớn trên chính quyền Iran và TT Obama muốn nhờ Putin làm trung gian điều đình với các giáo chủ Iran. Thỏa mãn Nga trong vụ bán mỏ uranium dĩ nhiên là cách hợp pháp và hợp tình nhất để lấy hậu thuẫn của Putin. Công ty Nga Rosatom là công ty mua mỏ uranium của Mỹ, đồng thời cũng là công ty giúp Iran phát triển năng lực nguyên tử. Ngẫu nhiên không? Câu hỏi đố ai trả lời được: TT Obama có phải đã chấp nhận gián tiếp cung cấp uranium cho Iran qua trung gian của Rosatom không?

Cái rắc rối lớn là toàn bộ câu chuyện bán mỏ uranium và tiền yểm trợ Quỹ Clinton Foundation đã được FBI điều tra từ ngay khi đó, bởi ông Mueller, giám đốc FBI khi đó, hiện nay đang điều tra quan hệ Nga-Trump. Nhưng rồi ông Mueller không làm gì hết. Tại sao? Cùng thông đồng với chính quyền Obama và bà Hillary?

Nhìn vào câu chuyện, dường như đây là trường hợp quyền lợi cá nhân của bà Hillary trùng hợp với ý muốn của TT Obama (tình cờ?!!!) nên cuộc kinh doanh trôi chảy thật dễ dàng, vì ông Mueller lạnh cẳng, không dám đào xâu vào chuyện hối lộ Quỹ Clinton Foundation nữa.

Nhưng cũng chính vì quan hệ đặc biệt này mà phe CH đang đòi ông Mueller từ chức, không thể tiếp tục điều tra việc Nga can thiệp vào chính trị Mỹ được. Chẳng lẽ ông lại phanh phui ra chuyện ông trước đây tiếp tay ém nhẹm vụ bà Hillary nhận hối lộ bán mỏ uranium cho Nga?

Những chuyện mờ ám trên không khỏi đưa đến một câu hỏi khác: trong hơn 30.000 emails mà bà Hillary tự ý xoá, có cái nào bàn về những cuộc thương thảo này không? Một câu hỏi không bao giờ có câu trả lời vì emails đã bị xoá sạch hết rồi.

Thôi thì ta chấp nhận ông Mueller, nhưng xin hỏi bác công tố Mueller, bác có điều tra mấy vụ liên quan đến bà Hillary không hả bác? Cái xâu chuỗi Hillary-UBQGDC-Elias-Fusion-Hồ Sơ Nga-McCain-Comey-CNN, và cái vòng xích Nga-Uranium-Quỹ Clinton-Hillary-Obama-Iran, tất cả rối hơn mớ tóc của anh football Kaepernick, xin bác Mueller gỡ rối ra được không? Hay là bác thông qua để chỉ xoi mói chuyện ông Trump thôi?

Trong khi những vụ lộn xộn Fusion-Uranium nằm chình ình trước mắt thì TTDC vẫn không nhìn, không nghe, không nói gì hết, mà chỉ lo la hoảng về những thông đồng giữa TT Trump với Nga thôi, cho dù chẳng có bằng chứng cụ thể nào hết.

Hệ thống truyền thông tỵ nạn của vài cụ tỵ nạn chuyên đóng vai thông tín viên Việt ngữ không lương của CNN-WaPo-NYT, cũng áp dụng sách lược diện bích tịnh khẩu, không đả động đến những xì-căng-đan mới của bà Mai Siêu Phong Hillary, chỉ lo chuyển tin vụn vặt bôi bác Trump, mà phần lớn đều là fake news, để ... tự sướng.

Tin kém vui cho bà Hillary là quốc hội cũng đang có hai ba tiểu ban đang điều tra về những vụ lộn xộn trên.

Dù sao thì mấy cái chuyện Nga thâm nhập phá bầu cử cũng chỉ thu hút được sự chú ý và khai thác của TTDC và một ít người cuồng của cả hai phiá, chứ đại đa số dân Mỹ không nhìn vào những chuyện này khi đi bỏ phiếu. Đây không phải là kết luận của kẻ hèn ngu ngơ này, mà là nhận định của chủ tịch đảng DC tại Ohio, khẩn khoản kêu gọi đảng DC nên nhìn vào thực tế để chuẩn bị kế hoạch chiếm lại quốc hội vào cuộc bầu giữa mùa năm tới. Theo ông, cứ chằm hăm nhìn vào mấy chuyện Nga thông đồng vớ vẩn sẽ không đáp ứng được nguyện vọng của cử tri, không đáp ứng được nhu cầu công ăn việc làm, bảo hiểm y tế quá đắt,.. của khối dân thợ thuyền vùng Đại Hồ, và DC sẽ gặp thảm họa tiếp thôi. Chẳng những thảm họa cho cuộc bầu quốc hội năm tới, mà còn đại họa cho cuộc bầu tổng thống năm 2020 luôn. (05-11-17)

 

Vũ Linh

 

Quý độc giả có thể liên lạc với tác giả để góp ý qua email: [email protected]. Bài của tác giả được đăng trên Việt Báo mỗi thứ Ba.


Đính chính: TT Trump bắt đầu ra tranh cử năm 2015, chứ không phải 2007 như ghi trong bài. Tác giả xin cáo lỗi vì sơ xuất này.

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Trong ba năm học gần đây, PEN America đã ghi nhận hàng loạt trường hợp cấm sách xảy ra trên toàn nước Mỹ, đặc biệt trong các trường công lập. Những nỗ lực xóa bỏ một số câu chuyện và bản sắc khỏi thư viện trường học không chỉ gia tăng mà còn trở thành dấu hiệu của một sự chuyển đổi lớn hơn, đặt ra câu hỏi nghiêm trọng về tương lai của giáo dục công lập. Việc kiểm duyệt này phản ánh một xu hướng đáng lo ngại: sự tập trung vào việc kiểm soát nội dung văn hóa và giáo dục, thay vì khuyến khích học sinh tiếp cận kiến thức đa chiều.
Syria đang sống trong một bước ngoặt lịch sử sau khi chế độ độc tài sụp đổ nhanh chóng và Bashar al-Assad trốn sang Nga để tị nạn. Các nhóm nổi dậy chiến thắng đang cố gắng duy trì trật tự công cộng và thảo luận về các kịch bản cho tương lai. Lòng dân hân hoan về một khởi đầu mới đầy hứa hẹn pha trộn với những lo âu vì tương lai đất nước còn đầy bất trắc. Trong 54 năm qua, chế độ Assad đã cai trị đất nước như một tài sản riêng của gia đình và bảo vệ cho chế độ trường tồn là khẩu hiệu chung của giới thân cận.
Các số liệu gần đây cho thấy những thách thức mà nhà lãnh đạo Trung Quốc phải đối mặt để phục hồi kinh tế cho năm 2025, khi quan hệ thương mại với thị trường xuất khẩu lớn nhất của Trung Quốc có thể xấu đi cùng lúc mức tiêu thụ trong nước vẫn sụt giảm. Và thật sự thì nền kinh tế Trung Quốc tệ đến mức nào? Việc đặt câu hỏi này ngày càng trở nên hợp lý khi Trung Quốc đang đối mặt với tình trạng sản xuất trì trễ và tiền tệ mất giá kéo dài trong những năm gần đây. Đặc biệt, chính quyền Bắc Kinh dường như không muốn công khai toàn bộ thực trạng.
Chiều ngày Thứ Ba 17/12, tòa án New York kết án Luigi Mangione 11 tội danh, bao gồm tội giết người cấp độ 1, hai tội giết người cấp độ 2 cùng các tội danh khác về vũ khí và làm giả danh tính. Theo bản cáo trạng, một bồi thẩm đoàn ở Manhattan đã truy tố Mangione về tội giết người cấp độ hai là tội khủng bố. Tòa đã kết tội hành động của Luigi Mangione – một hành động nổi loạn khó có thể bào chữa dù đó là tiếng kêu cuối cùng của tuyệt vọng.
Ngay từ thời điểm này, cho dù chưa chính thức bước vào Tòa Bạch Ốc, tổng thống đắc cử Donald Trump đã hứa hẹn một chiến dịch bài trừ di dân lớn nhất lịch sử Mỹ. Những cuộc kiểm soát, bắt bớ, trục xuất di dân dự kiến sẽ diễn ra với qui mô lớn trong vài năm tới. Nhiều sắc dân nhập cư ở Mỹ sẽ phải lo lắng, nhưng cộng đồng chịu ảnh hưởng nặng nề nhất sẽ là cộng đồng di dân gốc Mỹ Latin. Lời hứa này đang làm hài lòng những người Mỹ xem dân nhập cư là kẻ cướp đi việc làm và quyền lợi của mình. Rất đông trong số này thuộc các cộng đồng di dân, trong đó có cộng đồng gốc Việt. Tuy nhiên, có bao nhiêu người thấy được toàn cảnh ảnh hưởng của những chính sách bài trừ di dân đến nền kinh tế và xã hội Hoa Kỳ?
Trong tài liệu của Thư Viện Quốc Hội ghi rằng, nguồn gốc của quyền ân xá trong Hiến Pháp Hoa Kỳ đến từ lịch sử Anh quốc. Quyền ân xá xuất hiện lần đầu tiên dưới thời trị vì của Vua Ine xứ Wessex vào thế kỷ thứ bảy. Mặc dù tình trạng lạm dụng quyền ân xá ngày càng tăng theo thời gian, dẫn đến những hạn chế sau đó, nhưng quyền ân xá vẫn tồn tại trong suốt thời kỳ thuộc địa của Mỹ.
Tôi cộng tác với tuần báo Trẻ (tờ báo có nhiều ấn bản nhất tại Hoa Kỳ) gần hai chục năm qua. Sự gắn bó lâu dài này không chỉ vì tấm lòng yêu nghề (và thái độ thân thiện cởi mở) của ban biên tập mà còn vì chút tình riêng. Mỗi tuần Trẻ đều dành hẳn một trang báo, để trân trọng giới thiệu đến độc giả hai ba vị thương phế binh (Việt Nam Cộng Hòa) đang sống trong cảnh rất ngặt nghèo ở quê nhà. Nhìn hình ảnh đồng đội của mình đang ngồi trên xe lăn, hay nằm thoi thóp trong một gian nhà tồi tàn nào đó – lắm lúc – tôi không khỏi băn khoăn tự hỏi: “Liệu có còn ai nhớ đến những kẻ đã từng vì đời mà đi không vậy?
Đến đây thì như nước vỡ bờ, hầu như tất cả chúng tôi cùng lao mình vào cuộc. Kẻ bênh cũng sôi nổi không kém người chỉ trích. Buổi gặp mặt của chúng tôi hôm ấy, đương nhiên, đã không tránh được nhiều căng thẳng. Riêng tôi, cho đến giờ vẫn khá ngạc nhiên trước sự phản đối mạnh mẽ mà ông Biden phải gặp phải trong quyết định ân xá con trai Hunter Biden. Điều gì đã khiến mọi người có phản ứng mãnh liệt như vậy? Tôi đi tìm câu trả lời...
Kể từ năm 2011 nội chiến đã bắt đầu bộc phát tại Syria và kết quả cuối cùng là chế độ độc tài của Tổng thống Bashar al-Assad đã bị Liên minh Hồi giáo do Hayat Tahrir Al-Sham (HTS) lãnh đạo lật đổ vào ngày 8/12...
Vài giờ sau khi Donald Trump dành chiến thắng cuộc bầu cử 2024, các tìm kiếm trên Google liên quan đến 4B – một “phong trào nữ quyền” ở Hàn Quốc nổi tiếng vào giữa đến cuối những năm 2010 – tăng vọt tại Hoa Kỳ. “B” là cách viết tắt của từ “No (비)” nghĩa là “Không,” theo tiếng Hàn Quốc. Phong trào 4B là một phong trào gồm bốn “Không”: Không tình dục (No sex); Không hẹn hò (No dating); Không cưới đàn ông (No marrying men); Không con (No children). Thành viên chính của phong trào 4B là các phụ nữ trẻ trên Instagram và TikTok.
NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.