Biển Việt Ơi Căng Buồm Gió Lộng

25/05/202009:59:00(Xem: 2418)

 

Biển lung linh biển tình biển nhớ.

Biển vỗ về biển chở mối thương yêu.

Biển hiu hiu sóng nhẹ gió muôn chiều.

Cho liễu rủ bóng dừa nghiêng xõa tóc.

 

Biển thông lộ cho đoàn con vượt thoát.

Đường Tự Do rộng mở cuối chân trời.

Nắng cao lên lồng lộng gió căng hơi.

Vững tay lái ta xa rời cõi chết.

 

 

Biển Mẹ đó bắt nguồn từ Móng Cái

Chảy về Nam xuôi đến Bến Vân Đồn.

Cửa Ông ơi ta nhớ những người thương.

Than Cẩm Phả sắc đen màu quê mẹ.

 

Hạ Long Vịnh nước trong xanh như ngọc.

Rồng ở đây nằm ngủ rất yên bình.

Cáng buồm nâu tất tả cuộc mưu sinh.

Sao thương quá những cuộc đời trôi nổi.

 

Hải Phòng hỡi làm sao ta quên được?

Mùi cá thu ươm khói Đảo Cát Bà.

Nhớ tôm he, nhớ con sứa mặn mà.

Bạch Long Vĩ Đảo xa xa mờ hiện.

 

Biển mẹ rộng xuối xuống miền Tiền Hải.

Cho đàn con thêm cuộc sống no lành.

Sầm Sơn ơi bờ biển đẹp như tranh.

Bao truyện đẹp tô bồi trang lịch sử.

 

Biển Thanh-Nghệ sao quá nhiều giông tố?

Bạch đàn gầy chẳng ngăn nổi phong ba.

Mái tranh nghèo mẹ mới cất hôm qua.

Nay tan tác theo từng cơn bão thổi.

 

Nước mắm Nghệ cất lên từ biển tối.

Ta cảm ơn những con cá ngoan hiền.

Người ở đây chân cứng tựa Trường Sơn,

Xin cảm phục những con người cần khổ.

 

Cửa Nhật Lệ tích xưa giờ còn đó.

Đường xuôi nam Chúa Nguyễn mở cơ đồ.

Qua Thuận An lại nhớ cố đô xưa.

Thương xứ Huế Mậu Thân mùa tang tóc.

 

Vững tay lái thuyền xuôi về Đà Nẵng.

Theo dòng khơi thuơng Bán Đảo Sơn Trà.

Người yêu ơi giờ anh ở rất xa.

Nhưng vẫn nhớ những ngày ta hò hẹn.

 

Hoàng Sa đó chim âu buồn soải cánh.

Nhìn đoàn thuyền hối hả bỏ ra đi.

Đảo san hô con sóng thở rầm rì.

Như thương cảm nỗi đau người vượt biển.

 

Những hang động Đảo Lý Sơn thật đẹp.

Tên của em trên vách đá năm nào.

Theo tháng năm tình đâu có lạt phai.

Thương em quá những ngày mùa biển động.

 

Rời Quảng Ngãi thương Xa Huỳnh nghèo lắm.

Việt Cộng về tan tác cả tình quê.

Nhìn sao khuya ta cố ngoái trông về.

Thương dáng mẹ hao gầy từ Cổ Lũy.

 

Thuyền xuôi chảy theo lòng người háo hức.

Kìa Quy Nhơn trông mát rượi xanh mềm.

Dừa Tam Quan ngọt như sữa mẹ hiền.

Sao Bình Định cứ triền miên đói khổ?

 

Qua Nha Trang nghe tiếng đời đổ vỡ.

Sóng biển tình đồng vọng khúc bi ai.

Trời Vũng Rô chim yến cũng thở dài.

Màu cờ đỏ phủ đen miền cát trắng.

 

Cam Ranh đó nắng biển chiều lấp lánh.

Rạch Ba Ngòi buổi chợ cá tôm ươn.

Qua Phan Rang còn nhớ mãi người thương.

Phan Rí Cửa dáng buồn như nỗi chết!

 

 

Vào Phú Quí thấy ai buồn tha thiết.

Việt Cộng về đàn cá cũng phân ly.

Thuyền câu nằm thương tiếc mãi người đi.

Hợp tác xã phá tan đời ngư phủ.

 

Trăng cổ độ sáng soi vùng Mũi Né.

Muối ở đây như một giải Ngân Hà.

Giàn mực nằm quặn đỏ lớp phên tre.

Bên lớp cá khô ngon mùi nước biển.

 

Bà Rịa đó ta lấy làm điểm hẹn.

Chờ đoàn người hối hả bỏ ra khơi.

Trăng vào mây nương những lúc tối trời.

Đoàn ghe vội tiến nhanh ra ngoài Cửa.

 

Đêm Vũng Tàu hải đăng đèn sáng tỏ.

Hướng đoàn người vượt tới Đảo Côn Sơn.

Đồng ca lên khúc hát buổi ly hương.

Nghe lịch sử quặn đau từng khúc ruột.

 

Biển Thạnh Phú tối đen như địa ngục.

Rừng chà là nín thở sợ công an.

Người vợ ngồi từng giờ phút dõi trông.

Chồng con được bình an ra cửa biển.

 

Qua Bình Đại thương con sò huyết ngọt.

Mẻ tôm khô phơi nắng tỏ yên bình.

Đàn le le còn ở đó không em?

Hay tan tác tìm phương nào chạy trốn?

 

Sông Cửa Tiểu nghe tiếng người rên xiết.

Mắt đục ngầu như từng lớp phù sa.

Cửa Hàm Luông giờ như bãi tha ma.

Chỉ có đám lục bình trôi ra biển.

 

Mũi Cà Mau nghe rừng tràm réo gọi.

Xác vượt biên theo sóng nổi lênh đênh.

Hồn ma vương nơi bến bãi đầu ghềnh.

Sao vẫn cứ lao mình ra cửa biển?

 

Ngoảnh mặt lại Kiên Giang thôi vĩnh biệt!

Việt Cộng về cả nuớc phải thi đua.

Đầu tôm xưa vứt bỏ chẳng ai mua.

Nay cũng phải tranh nhau từng vốc nhỏ.

 

Qua Phú Quốc nghe hồn tan nát vỡ.

Bầy cá mai cũng đã bỏ đi rồi.

Nước mắm ơi nước mắm cũng đổi đời!

Nghe từng bước quặn đau tình cố lý.

 

Đào Văn Bình

(Trích Thiên Sử Thi Của Người Vượt Biển xb năm 2002)

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Tác giả bài thơ này là nhà thơ Mỹ Dana Gioia trích trong cuốn Rebel Angels: 25 Poets of The New Formalism, nhà xuất bản Story Line Press, 1996. Tôi đặc biệt yêu thích bài thơ.
LỜI PHI LỘ-Tôi được đọc bài thơ này lần đầu tiên khi nó được phổ biến trên báo VĂN, nếu tôi không nhầm, vào những năm 80 của thế kỷ trước. Có điều đáng chú ý cuối bài thơ báo VĂN có ghi rõ Vô Danh, nghĩa là không rõ tác giả. Nhưng tôi tin rằng báo VĂN biết rõ tác giả nhưng không tiện nói ra vì tác giả vào thời khoảng ấy còn ở trong nước. Chỉ cần đọc bài thơ qua một lần, xuyên qua văn phong, ai cũng cảm nhận tác giả của bài thơ này là Thanh Tâm Tuyền.
Em nhìn qua bờ tóc bạc của anh đi / Như nhìn qua khung cửa sổ
Kính tiễn Giác Linh Đại Lão Hòa Thượng Thích Quảng Độ
Đen đúa. Sần sùi. Không đáng một xu / Dzụt gốc xoài. Quạ không thèm mổ / Quăng tận ổ. Kiến không thèm bu / Phơi giữa trại tù, cai tù không ngó
Loang loáng / chuông ngân / vong hồn những hạt bụi
Vũ Hán Những ngôi nhà cửa bị đóng đinh những cánh cổng bị bịt lại bằng những then gỗ hình chữ X người nhốt người trong đó không hề nghĩ họ sẽ sống thế nào nếu không còn thuốc nếu không còn thức ăn
Anh ở đâu ra vậy anh yêu / Hình như chúng ta từng gặp nhau
Biêng biếc làm sao chàng mây / vừa nhặt được màu xanh của ký ức
Tản Đà Nguyễn Khắc Hiếu tên thật là Nguyễn Khắc Hiếu, sinh ngày 8 tháng 5 năm 1888 (tức ngày 29 tháng 4 năm Mậu Tý), tại làng Khê Thượng, huyện Bất Bạt, tỉnh Sơn Tây, nơi có núi Tản sông Đà. Thân sinh ông là Nguyễn Danh Kế, đỗ Cử nhân, từng giữ chức Ngự sử trong kinh. Mẹ là Lưu Thị Hiền, cũng có sách ghi là đào Nghiêm, vốn là một đào hát, nổi tiếng tài sắc, giỏi văn thơ.