Hôm nay,  

Chấm Phá: Xa Hố Mà Vẫn Sa Hố

28/08/200400:00:00(Xem: 6085)
Anh chàng đang phóng xe trên đường cái. Xe pick-up tám máy chạy phom phom. Xăng dầu lên giá là chuyện lẻ tẻ của bọn tiểu dân phàm tục. Không đáng kể.
Bất chợt, chàng thấy có cái hố. Một cái hố rất đẹp. Tiếng sét ái tình nổi lên, chàng đạp thắng nhìn nghiêng xuống hố. Tròn lẳn, đẹp não nùng. Thế là chàng hạ quyết tâm. Bước xuống đường, mở thùng đồ phụ tùng phía sau xe, chàng moi ra cái sẻng. Hì hục đào chốc lát là lấy được nguyên cái hố, chàng nâng niu chất lên sàn sau của chiếc xe. Phen này, vườn nhà sẽ có cái hố đẹp nhất xóm.
Anh chàng chở cái hố về nhà, lâu lâu lại liếc kính chiếu hậu ngắm nhìn cái hố tròn trịa. Đẹp thật. Bỗng dưng, đường xá gập ghềnh thế nào, cái hố lại lăn đâu mất. Chàng thắng xe nhìn lại phía sau hun hút, thấy tần ngần tiếc của. Và lại hạ quyết tâm.
Lùi xe trên đường thiên lý ngút ngàn, chàng quyết tìm lại và lấy lại cái hố. Lùi được ít lâu bỗng thấy cái rầm! Trời đất tối thui.
Xe chàng vừa rơi xuống hố.
Truyện tiếu lâm trên nói về tâm trí người mất trí. Người điên. Nên mới phi lý như vậy.
Nhưng, như mọi truyện tiếu lâm, người tinh ý có thể tìm ra chi tiết rất thật, của cuộc đời tỉnh táo ngày nay.
Cái hố đó là chuyện Việt Nam, chàng tài xế tỉnh tỉnh mê mê đó là John Kerry.

Nước Mỹ đã đi gần hết năm thứ tư của thế kỷ 21, mắc mớ chi mà lại mê cái hố nông choèn choèn - chỉ bốn tháng là đào xong - tại Việt Nam, 35 năm trước" Nước Mỹ ngày nay thiếu gì chuyện cần làm, mắc mớ chi lại ôm lấy thành tích dù sao cũng chẳng có gì" Huống hồ, theo chính sự mô tả của chàng, đó chỉ là hố sâu của địa ngục, của biết bao sai lầm về chánh sách, của những tội ác chiến tranh chồng chất"
Kerry khệ nệ ôm lấy cái hố đó, trình ra trước Đại hội đảng trong tư thế nghiêm chào. Bây giờ lùi xe về tìm hố thì rơi ngay vào giữa.
Nếu không mắc bệnh tâm trí như người trong truyện, Kerry nên ngoi lên miệng hố và "thành thật khai báo" như các đồng chí ta trong kia ưa dạy, rằng mình đã làm gì, được gì và mất gì ở Việt Nam. Công khai hoá quân bạ của mình. Sau đó, rất nghiêm và buồn, ông kết luận rằng đó là chuyện xưa. Chuyện trước mắt là bao vấn đề thiết thực và gần xa của nước Mỹ. Và ông chủ trương giải quyết những vấn đề ấy như thế nào.
Bill Clinton chơi vậy mà thoát và lên ngôi. Trong khi John F. Kennedy, George H. Bush hay Bob Dole, toàn là anh hùng thời chiến mà là anh hùng thứ thiệt, có ai nói đến thành tích đó khi tranh cử tổng thống đâu"
Còn loay hoay với chuyện cái hố đó, dù là hố cũng vẫn rất đẹp - đáng giá một xâu năm huy chương cơ mà - ông vẫn nằm dưới hố. Vẫn hố to. Điều đó chẳng có lợi gì cho đảng Dân chủ của ông. Và hoàn toàn là truyện tâm thần của nước Mỹ. Nói theo người Pháp, mà Kerry thấy rất gần gũi, "lève toi et marche".
Hay... "dậy mà đi!"

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Đất nước là nhu cầu sống thực của con người. Đất dụng canh, nước sinh cư tạo lương thực nuôi con người trong hệ hoàn vũ. Theo công kỹ nghệ gia tổng kết thì ngành nông nghiệp trên thế giới ngày nay đang tiêu thụ với tỷ lệ 65% số lượng nước, công nghiệp chi dụng 25%, và gia cư hao tốn 10%, cùng với số lượng nước hao cạn hàng giờ trong mỗi ngày trên toàn cầu, khi nhiệt độ và thời tiết tăng trưởng...
Theo thói quen đa số người Việt gốc miền Nam Việt Nam đều chỉ trích Hoa Kỳ, đặc biệt là Đảng Dân Chủ, đã bỏ rơi VNCH. Tin tưởng này được tăng cường bởi những lập luận thiếu căn bản dựa trên những tài liệu thiếu cập nhật của những cố vấn cũ của ông Nguyễn Văn Thiệu. Ít người có can đảm và tính chất vô tư để nhìn vào sự thật...
“Trung Cộng muốn đưa quân tràn qua biên giới Việt Nam để đánh lạc hướng và cầm chân quân đội Bắc Việt, ngăn chận cuộc tổng tấn công Miền Nam đang tiến hành,” Phụ Tá Tổng Trưởng Quốc Phòng VNCH, ông Bửu Viên nói với chúng tôi ngay sau cuộc rút quân khỏi Pleiku (15/2/1975). Ít lâu sau, lại được nghe Ngoại Trưởng Vương Văn Bắc cho biết sau một cuộc Họp Nội Các, rằng: “TC có liên lạc và đề nghị một kế hoạch để tiếp cứu VNCH, nhưng TT Thiệu đã từ chối.” Vào thời điểm ấy thì chúng tôi cho rằng câu chuyện TC muốn can thiệp để ngăn chận cuộc tấn công của BV là hoang tưởng, viển vông nên không để ý, và sau này cũng quên không hỏi thẳng TT Thiệu.
Vào thế kỷ 18, Đảng Dân Chủ Cộng Hòa (Democratic Republican Party) được gọi tắt là Cộng Hòa (Republican) hoạt động ở Hoa Kỳ do Thomas Jefferson và James Madison thành lập, nhằm chống lại chủ trương và chính sách của Đảng Liên Bang (Federalist Party) lãnh đạo bởi Luật Sư Alexander Hamilton hoạt động mạnh về kinh tế, xã hội, ngoại giao...
Các di tích bằng đá gọi là megalith rải rác khắp nơi trên thế giới, tiếng Việt gọi là “cự thạch” (“cự” có nghĩa là lớn như trong cự phách, cự đại, cự phú, dịch prefix mega; thạch là đá)...
LTS. Tiến sĩ Nguyễn Tiến Hưng, nguyên Tổng Trưởng Kế Hoạch VNCH, là người được Tổng Thống Nguyễn Văn Thiệu ủy thác nhiều công việc trong những ngày tháng cuối, trước khi Sàigòn sụp đổ . Tại Hoa Kỳ, sau 1975, ông là tác giả nhiều cuốn sách được phổ biến rộng rãi như "Hồ Sơ Mật Dinh Độc Lập", "Khi Đồng Minh Tháo Chạy", "Khi Đồng Minh Nhảy Vào", và sắp xuất bản cuốn BỨC TỬ VNCH - KISSINGER VÀ 8 THỦ ĐOẠN NHAM HIỂM. Bước vào tháng Tư, mời đọc bài bài viết đã đăng trên báo xuân Việt Báo Ất Dậu (2005), vừa được tác giả gửi lại bản có hiệu đính.
Mỗi dân tộc đều có ngôn ngữ riêng và chưa có bảng thống kê về ngôn ngữ, kể từ khi có mặt loài người sống trên hành tinh trái đất này. Có hàng trăm, hàng ngàn, hàng vạn ngôn ngữ khác biệt nhau, và chưa có ai qủa quyết con số chính xác về ngôn ngữ từng được sử dụng trong lịch sử phát triển của xã hội con người...
Cho dù Hoa Kỳ trong thế yếu không còn thúc đẩy Trung Quốc dân chủ hóa nhưng bù lại cả hai chính quyền Bush (con) và Obama đều bang giao với Trung Quốc như một đối tác trách nhiệm (responsible party). Thực tế trái ngược vì tham vọng địa chính trị của Bắc Kinh tăng theo đà phát triển kinh tế nên Trung Quốc không còn muốn nép mình trong trật tự thế giới tự do (liberal world order) do Mỹ lãnh đạo...
Tháng Ba là tháng vinh danh những đóng góp của người phụ nữ cho xã hội, không chỉ ở Hoa Kỳ mà còn ở nhiều nước khác. Nhà văn người Anh Charlotte Brontë (1816-1855) đã viết trong cuốn tiểu thuyết nổi tiếng của bà “Jane Eyre,” được xuất bản vào năm 1847, rằng, “Tôi không phải là chim; và không có cái lưới nào bẫy được tôi: Tôi là một con người tự do với ý chí độc lập.”Charlotte Brontë đã khai hỏa trên mặt trận văn chương cho cuộc chiến kéo dài hàng nhiều thế kỷ để đấu tranh cho quyền bình đẳng của phụ nữ trong xã hội mà tới hôm nay vẫn chưa thực sự chấm dứt. Những thanh thiếu nữ tại Afghanistan đã và đang bị cấm thừa hưởng nền giáo dục học đường mà đáng lý ra các em phải có được! Nhưng, không phải chỉ ở thời đại của tác giả “Jane Eyre” người phụ nữ mới gióng lên tiếng nói tự do và độc lập mà trong lịch sử nhân loại từ xưa tới nay người phụ nữ đã bao lần lên tiếng, xuống đường để tranh đấu cho tự do và độc lập của họ cũng như của xã hội và đất nước họ.
Vào thập niên 1970 kinh tế và dân số Ấn Độ và Trung Quốc tương đương với nhau nhưng rồi 30 năm sau đó tăng trưởng bên Tàu vượt xa Ấn. Nếu so sánh Trung Quốc với nhiều nước đang mở mang khác như Ai Cập, Brazil, Indonesia…kết quả đều tương tự. Câu hỏi đặt ra nơi đây tại sao tham nhũng ở Trung Quốc không cản trở tăng trưởng, mà trái lại nền kinh tế bốc hỏa nhanh chưa từng thấy trong lịch sử nhân loại?
NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.