Hôm nay,  

1 Lạt Ma Tây Tạng: Dùng Thiền Chữa Lành Bệnh Hoại Cơ

02/01/201100:00:00(Xem: 8801)

1 Lạt Ma Tây Tạng: Dùng Thiền Chữa Lành Bệnh Hoại Cơ

Một vị lạt ma Tây Tạng tin rằng ông chữa lành bệnh hoại cơ ở chân bằng thiền định qua một năm. Nhiều nhà khoa học hiện nay đang nghiên cứu não bộ của ông, hy vọng sẽ khám phá sự kỳ diệu y khoa.
Có thể nào năng lực của tâm giúp con người tự chữa trị" Đó là điều mà một nhóm khoa học gia hy vọng sẽ giúp quyết định qua việc nghiên cứu một vị lạt ma Tây Tạng tin rằng ông đã tự chữa lành bệnh hoại cơ bằng thiền định.
Khi Lạt Ma Tây Tạng Phakyab Rinpoche định cư tại Hoa Kỳ vào năm 2003, ông là một người tị nạn 37 tuổi với bệnh tiểu đường và Bệnh Pott.  Bệnh của ông đã trở nên trầm trọng làm bàn chân và chân phải phát triển chứng hoại cơ. Ông đã vào bệnh viện và khám nghiệm bởi 3 bác sĩ khác nhau tại thành phố New York, tất cả đều cho cùng một lời khuyên chữa trị: cắt bỏ chân.
Vài người sẽ chống lại lời khuyên y khoa như vậy, nhưng lạt ma Rinpoche không phải là người bình thường. Sinh vào năm 1966 tại tỉnh Kham, Tây Tạng, ông xuất gia năm 13 tuổi và được xác nhận là vị tái sanh thứ 8 của Phakyab Rinpoche bởi chính đức Đạt Lai Lạt Ma khi ông đang tiến vào cấp bậc cao nhất của ngành nghiên cứu Phật Giáo Tây Tạng, bằng Geshe [tiến sĩ Phật Học], vào năm 1993. Một vị tăng có đời sống tâm linh sâu xa đã hiến dâng đời mình cho Phật Pháp, một cách tự nhiên ông đã gặp vị đạo sư của mình là đức Đạt Lai Lạt Ma, khi quyết định cắt bỏ chân hay không.
Câu trả lời của đức Đạt Lai Lạt Ma gây sửng sốt: đừng cưa chân. Lạt Ma Rinpoche nói rằng vị lãnh đạo tinh thần Tây Tạng khuyên sử dụng trí tuệ của ông với pháp thiền Tsa Lung - để tự điều trị, và rồi dạy người khác giá trị của truyền thống cổ xưa đó.
Đó là một quyết định đòi hỏi một bước nhảy toàn diện của niềm tin. Nhưng Rinpoche nói rằng không có gì nghi ngờ đối với ông. Dù các bác sĩ nói rõ là ông có thể chết, ông không sợ hãi. Ông nói với báo The Daily Beast qua thông dịch rằng, "Là một Phật tử, điều gì tệ hại nhất xảy ra nếu không phải là cái chết" Tôi sẽ tái sanh lại. Nhưng để mất một chân trong một lần thọ sanh bởi vì tôi không nỗ lực cứu chữa là điều không ý nghĩa chút nào."


Và như thế ông bắt đầu thiền định. Rinpoche nói rằng ông không uống thuốc và ăn uống như người bình thường.
Trong những ngày đầu của nghi thức này, Lạt Ma Rinpoche nhớ lại, chất độc từ chân chảy ra màu đen; một vài tháng sau nó trở thành trắng như mây, và sự bầm tím bắt đầu xuất hiện. Sự sưng phù gia tăng và càng nhiều đau đớn hơn. Ông nhớ lại, mùi thì thật kinh tởm. Nhưng ông vẫn cảm thấy không một chút nghi ngờ.  
Rồi, sau 9 tháng, ông nói rằng điều gì đó bắt đầu xảy ra mà nhiều người Mỹ xem như là một sự kỳ diệu. Nước chảy ra từ chân bị bệnh bắt đầu trong. Chỗ sưng xẹp xuống. Ngay sau đó ông có thể đặt một số đồ nặng lên đó. Vào đúng 10 tháng, ông có thể đi lại, đầu tiên với đôi nạng chống. Một thời gian ngắn sau đó ông đi bằng một chiếc nạng, và rồi, trước một năm, ông đi bộ mà không cần chống nạng nữa.
Hiện nay, một nhóm bác sĩ tại Đại Học New York bắt đầu nghiên cứu về trường hợp của Lạt Ma Rinpoche - đặc biệt, não bộ của ông. Những hành giả của thiền  Tsa Lung như Rinpoche quán tưởng gió là là một với tâm, di chuyển xuống trung tâm cơ thể, làm sạch những chướng ngại và ô nhiễm trước khi di chuyển các vùng nhỏ hơn.
Tháng này, bác sĩ Bushell và nhà thần kinh tại Đại Học New York tiến sĩ Zoran Josipovic với sự hợp tác của Lạt Ma Rinpoche để thực hiện việc chiếu rọi qua máy MRI não bộ của ông trong khi lạt ma vào thiền định bên trong máy scanner tại Trung Tâm Chụp Hình Não Bộ của Đại Học New York.
Bác sĩ Bushell viết trong một phân tích khoa học sau khi chụp hình não bộ của Lạt Ma Rinphoche rằng, "Hòan toàn không rõ ràng từ quan điểm khoa học Tây phương gió là gì, nhưng chứng cứ khoa học cho tôi và những người khác thấy rằng tiến trình thiền định vận dụng gió đã làm tăng lưu lượng máu, hoạt động thể chất, và khí oxy." Ông nói tiếp rằng, "Hơn 10 năm nghiên cứu những ảnh hưởng của thiền định lên não bộ đã đạt được sự chú tâm của công chúng và khoa học không ngờ."

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Trận đánh tái chiếm cổ thành Quảng Trị kéo dài 81 ngày trong mùa Hè đỏ lửa 1972 là một trong những trận đánh dài và khốc liệt nhất trong chiến tranh Việt Nam. Trong tạp chí tháng Tư trên trang mạng khảo cứu lịch sử historynet năm nay, Thiếu Tướng hồi hưu John D. Howard, một sĩ quan West Point và cựu cố vấn tại chiến trường Việt Nam vào năm 1972 đã kể lại diễn biến toàn bộ chiến dịch và trận tái chiếm lịch sử này. Xin giới thiệu lại bài viết này nhân kỷ niệm 50 năm trận tái chiếm cổ thành kết thúc vào ngày 16 tháng 9 năm 1972...
Đảng Cộng sản Việt Nam (CSVN) đã “cạn kiệt” các vấn đề quốc kế dân sinh hay sao mà lại đem những chuyện cũ ra thảo luận tại Hội nghị Trung ương 6 vào tháng 10?
... nếu không có ngày 19/8/1945 thì chắc chắn đất nước đã rẽ sang một khúc quanh mới xán lạn hơn...
✱ Đại sứ Lodge và Tướng Westmoreland đã rời Việt Nam đi tham dự hội nghị tại Honolulu, trong khi lực lượng chính phủ,do Viên chỉ huy, chiếm Đà Nẵng vào sáng sớm Chủ nhật 15.5.1966 ✱ Đính bỏ chạy chạy đến Huế, cùng với Thi, Nhuận, một số tỉnh trưởng bất đồng chính kiến, và các Phật tử công khai tố cáo sự trở lại của quân đội chính phủ. ✱ Tướng Cao, không tha thiết đến việc chỉ huy quân đoàn, HĐTL đã ép buộc ông ta nhận nhiệm vụ - từ chối ra lệnh tấn công vào các chùa ở Đà Nẵng ✱ Cố vấn Mỹ đề xuất việc không tiếp tế cho lực lượng bất đồng chính kiến, một bước mà sau đó Tướng Viên nhiệt tình tán đồng ✱ Người Mỹ cố gắng thuyết phục Thi và Đính bằng cách đổ lỗi cho các phần tử cực đoan Phật giáo trong Phong trào Đấu tranh, đặc biệt là Trí Quang ✱ CIA: Trí Quang đã thừa nhận khi lánh nạn tại Đại sứ quán Mỹ việc lập kế hoạch ... nhưng phủ nhận việc cố tình xúi giục vụ bạo động xảy ra vào ngày 8 tháng 5, 1963 dẫn đến cái chết của 8 người...
Ông Quý Hải (nói riêng) và những người CSVN (nói chung) xem chừng khó mà hiểu được điều giản dị này: “Chỉ cần làm chết một người khi người ấy không vũ khí phòng thân cũng đủ để trở thành tội ác.”
Trước thềm Hội nghị Trung ương 6, tháng 10/2022, bàn về “Tổng kết 15 năm thực hiện Nghị quyết Trung ương 5 (khóa X) về tiếp tục đổi mới phương thức lãnh đạo của Đảng”, Tổng Bí thư Nguyễn Phú Trọng vẫn còn nhức đầu với công tác “phòng, chống tham nhũng, lãng phí, tiêu cực”, và “chống suy thoái về tư tưởng chính trị, đạo đức, lối sống, "tự diễn biến", "tự chuyển hoá" trong nội bộ”...
Phải cần thêm bao nhiêu dân oan, bao nhiêu mảnh đời bầm dập, và bao nhiêu gia đình nông dân tan nát nữa để cái nhà nước hiện hành có thể “hoàn thiện CNXH ở Việt Nam vào cuối thế kỷ này”?
Nếu không “có vấn đề” thì tại sao phải bảo vệ Đảng, nhưng bảo vệ để làm gì?
Những người vợ tù bây giờ đã cùng chồng tích cực nhận lãnh vai trò “tác nhân,” thay vì chỉ nhẫn nhục “cam chịu lịch sử” như lớp người đi trước, dù họ vẫn bị đe dọa và sách nhiễu thường xuyên...
Thằng chả đoán bậy bạ vậy mà không trật. Báo Thanh Niên, số ra ngày 26 tháng 07 năm 2022, vừa hân hoan chạy tít: “Hà Nội Lên Kế Hoạch Khôi Phục Loa Phường”!
NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.