tôi mặc hai ba áo, bốn quần, một mũ mà run rẩy
Tôi Kiếm Chuyện Gây Sự
Với Cả Thế Giới
rất ít khi tôi thức dậy mà cảm thấy
hòa thuận với bầu trời
tôi sẵn sàng gây sự với cây cối
chọc tức lũ chim chóc
đôi khi đá vào gối
ném mặt trời vào closet
thọc vào nách của bông hoa mới nở
làm những trò rất nhố nhăng
hy vọng thấy cái gì mới
thấy mọi thứ vẫn như cũ
thấy tôi cũ rích
cả một đám toàn là đồ cũ
trong một thế giới mới được đánh bóng
một đám những ly tách cổ điển
chưng trong viện bảo tàng
ngó ra đường phố mới
không bằng lòng với vẻ sáng loáng
của chiếc xe mới
chỉ trích căn nhà năm phòng ngủ
trên bãi biển laguna beach
giận dữ với cả mùa thu đáng thương ở maine
lăn lộn dưới giấc ngủ muộn
cào cấu vẻ thản nhiên đáng ghét của mặt hồ
rất ít khi tôi hài lòng
tôi luôn phiền muộn và rắc rối
có khi tôi tưởng mình là cả thế giới
khi thọc một ngón chân vào ngôn ngữ thế giới
thật ra thế giới không biết gì tôi
thành phố tôi đang sống cũng chẳng biết gì tôi
ngay cả người hàng xóm
chính tôi cũng chẳng biết mình là ai
chiếc gương soi gọi tên tôi là sự bất hạnh
nỗi bồn chồn thao thức
của chiếc đồng hồ cũ không ai xài nữa
đã tắt thở còn mếu máo khóc
sáng nay bầu trời xám như buổi chiều
tôi thức dậy và nhăn nhó tự hỏi
sao không có một bông hồng nào cắm trong lọ
người ta đi đâu cả
để lại một mình tôi
lạc hậu với những thứ quen thuộc hàng ngày
tôi thò tay vào ngăn đá tủ lạnh
và thấy tôi thật đáng kiếp
với trái tim đã bị đông cứng
Tôi Đi Cùng Vài Người Đến
Thành Phố San Francisco
tặng bạn Từ
tôi thấy họ đi qua,
những người mặc áo ấm dù trời còn ấm
ngậm điếu thuốc phong cách việt nam ngày xưa
trong một thành phố mỹ
cả vài người không ngậm điếu thuốc
ngậm cái gì đó giống
như một viên đạn còn sót sau chiến tranh
tôi chạy theo họ qua con phố polk street
chui vào phòng vẽ bỏ hoang
nhìn giống nhiều nỗi buồn cộng lại và nhân lên
mọi người không dám nói chữ buồn
vì sợ nỗi buồn sẽ bị chẻ đôi
như sợi tóc bạc ngoắc ngoẻo trên trán
tôi một mình quay lại san francisco
chiều hôm qua và trở về sáng nay
trong đêm tôi mở trừng mắt nhìn
một vệt màu đỏ được phóng to hết cỡ
trong một trang báo xuân vừa được gởi đến
vệt màu có hình ảnh những người còn sống
và người không còn sống nữa
tôi ngồi xuống nghỉ chân bên đường
trong khi họ đi tiếp
họ đi khoan thai
như lâm ngữ đường đi dạo trong tuyết
tôi mặc hai ba áo, bốn quần, một mũ
mà run rẩy
như những bông hoa leo run rẩy bên thành cửa
khi những người này quay trở lại
tôi nhìn thấy quá khứ chiếu sáng trong mắt họ
những nụ cười bẽn lẽn pha lẫn luyến tiếc
dường như họ vừa đi vừa chạy
san francisco cố gắng rượt theo
nhưng họ đã khuất vào quán vắng.
Tôi Đã Khóc
Và Vĩnh Biệt Nó
tôi thức dậy mồ hôi ướt áo
và đêm texas yên tĩnh
tôi hoảng hốt quay tìm giấc mộng
nhưng nó đã qua đời
tôi còn nhớ rõ rằng một chiếc xe
ambulance đến và chở nó đi
giấc mộng tôi
chết yên lặng như một giấc ngủ
tôi còn nhớ rõ rằng
tôi đã khóc và vĩnh biệt nó
tôi loạng choạng ngồi dậy
với một chân cụt
và một tay gẫy
cái gì trong tôi bây giờ dường như
chỉ còn một nửa
cũng chỉ một nửa bóng
trên đường khuya
tôi lăng xăng đi đứng
bằng nửa trái tim của con rối nước
và nửa kia trong cơn hấp hối
tôi muốn phân trần với thế giới
rằng đó không phải là tôi
là cái gì đó của người khác muốn nói
khi tôi nghe tiếng hát của susan boyle
có âm hưởng tiếng khóc
trong tiếng sóng của biển chết, khóc
vì chờ đợi một điều
không bao giờ đến
tôi, đã thao thức mãi
cho đến khi ngủ lại
tôi đứng dậy đi một vòng quanh nhà
để tiễn biệt giấc mộng chết
tôi mừng vì tôi không quá buồn
như tôi nghĩ
tôi chậm chạp quay lại đêm
đốt một que diêm
soi vào tối
và đột nhiên
khóc
không một ai dỗ được
Bản vẽ Duy Thanh 2010
Gửi ý kiến của bạn