Hôm nay,  

Ông Đi Đường Ông, Tui Đường Tui

25/09/201500:00:00(Xem: 8110)
“Anh đi đường anh, tôi đường tôi,                                                      
Tình nghĩa đôi ta có thế thôi.                                                      
Đã quyết không mong sum họp mãi,                                             
         
Bận lòng chi nữa lúc chia phôi?” (Giây phút chạnh lòng- Thế Lữ)

Ngày nay tại các xã hội Tây phương, vụ vợ chồng già ly hôn,  bỏ nhau sau 30-40 năm sống chung trong hạnh phúc, hòa bình chen lẫn với chiến tranh lạnh đã trở nên khá quen thuộc đối với không ít gia đình.

Cuộc sống của  nhiều cặp vợ chồng lúc về già trở nên ngột ngạt. Chiến tranh lạnh và cảnh ông ở nhà trên thì bà ở nhà dưới, ông vô phòng gõ computer thì bà ngồi salon xem Paris by night hay lục đục dưới bếp. Bà lải nhải thì ông làm thinh cho yên chuyện là những cảnh đời rất phổ biến ở lớp người cao tuổi tại quê nhà và cả ngay tại hải ngoại.

“Phải chăng cưới hỏi là nguyên nhân của ly dị? Tình yêu làm mù lòa, cưới hỏi trả lại ánh sáng- Đàn ông cưới vợ vì mệt mỏi, đàn bà lấy chồng vì tò mò- Cả hai đều thất vọng”.(Oscar Wilde)

***

Rising grey divorce rates create financial havoc for seniors

By Linda Nguyen –The Globe and Mail

http://www.theglobeandmail.com/news/politics/rising-grey-divorce-rates-create-financial-havoc-for-seniors/article4553219/

Ly dị nóng và ly dị nguội

Tụi trẻ chia tay sau 5-7 năm thì người ta gọi là ly dị nóng (hot divorce), còn quý cụ ông bye bye cụ bà sau 30-40 năm thì đó là ly dị nguội (cold divorce).

Theo Gs Pepper Schwartz, professor of Sociology Univ of Washington, các cặp vợ chồng già tưởng họ hiểu rõ nhau hơn theo năm tháng, xích lại gần nhau hơn theo thời gian nhưng thật sự ra không phải như vậy đâu. Không ai hiểu ai hết.

Giữ mối quan hệ vợ chồng cho thật sự bền vững, luôn luôn tốt đẹp trong nhiều thập niên là chuyện không tưởng science fiction Avatar.

Theo US Census thì lối ½ cặp vợ chồng già đã quyết định chọn giải pháp rã hùn vì họ đã cạn tào ráo máng, không còn chịu đựng nổi cái bản mặt của nhau nữa.

 Đây là cách tốt nhất để mình được yên thân.

Tây họ gọi những chuyện bực dọc qua lại giữa ông và bà là những irritants làm hại thần kinh, theo ngày tháng chồng chất thêm lên mãi, khiến ông hoặc bà chưa phát khùng là may.

Ngày nay ly dị không còn được xem như vấn đề cấm kỵ taboo nữa như thiên hạ ngày xưa thường hay nghĩ. Bởi lẽ nầy, các cặp vợ chồng già có khuynh hướng tha hồ bắt chước theo bọn trẻ, ở hổng được thì bỏ quách nhau đi cho khỏe thân. Hổng có ấm a ấm ớ hội tề, tại bị gì hết.

Gs Schwattz cho rằng ngày nay tiến bộ khoa học và ngành y khoa đã giúp con người sống thọ hơn xưa rất nhiều.  Những năm bonus dư thừa đã tạo điều kiện cho quý cụ ông và cả quý cụ bà có cơ hội để hưởng thụ cuộc sống cho đúng nghĩa của nó.

 Ly dị là giải pháp hay nhất để sống theo sự ích kỷ riêng tư của mình.


Ngày xưa cũng như ngày nay, không ít các cặp vợ chồng già đã ở với  nhau 30-40 năm thường phải cắn răng cắn môi, cố gắng chịu đựng tánh ý gàn của nhau để tránh rắc rối cũng như để giữ thể diện gia đình. Nói một cách khác là họ muốn được bình an cho đến lúc đi theo ông theo bà.

Ngược lại,cũng có nhiều cụ nghĩ đến việc hưởng thụ, tìm những quan hệ tình cảm mới để tô điểm cho tuổi vàng ngọc golden years của họ được có thêm phần ý nghĩa.

Hiện tượng trâu già ngậm cỏ non là một thí dụ.

Họ nghĩ rằng mình chỉ có một đời sống mà thôi, tội gì không sống cho đáng sống.

Bà Gs Schwartz ,65 tuổi, đã ly dị chồng từ 20 năm nay cho rằng còn rất nhiều thời gian trước mắt để chúng ta đáng sống.

Diane Sollee, người sáng lập ra tổ chức Smart Marriage cho rằng các cặp vợ chồng già đã chung sống, chịu đựng với nhau nhiều thập niên đều muốn chia sẻ những thành quả mà họ đã cùng tạo dựng được chung với nhau suốt cuộc đời.

Vậy tại sao các cặp vợ chồng già lại sanh tật bỏ nhau?

Các nỗi bất mãn, bực dọc chồng chất theo năm tháng, tuổi gìa, tình trạng mãn dục, mãn kinh, khiến tâm tánh thay đổi bất thường và khó khăn với nhau đến một lúc nào đó thì nổ ra.

Tiền bạc càng rũng rĩnh có sẵn, thì càng dễ bỏ nhau.

Người gõ không dám có ý kiến nầy nọ vì đây là một chuyện rất cá nhân, có thể xảy ra cho bất kỳ ai không phân biệt vua chúa, giàu nghèo hay giai cấp xã hội.

Nghỉ hưu cần phải có một thời gian điều chỉnh và thích ứng trong cuộc sống lứa đôi.

Cả vợ lẫn chồng phài tập sống lại với nhau trong bối cảnh hai người chớ không phải của một người.

Theo LInstitut national détudes démographiques INED (Pháp), ly dị ở lớp tuổi 60 đã tăng lên gấp hai từ năm 1985. Nguyên nhân do những khó khăn trong thời gian nghỉ hưu đem đến.

1-Vợ chồng cần cho nhau biết sự mong đợi ở người kia. Hoạch định những sinh hoạt chung nhưng vẫn giữ những sở thích của mình.

2-Nên ý thức rằng người kia cũng cần phải có những giây phút riêng tư (intimité) của họ.

3-Rất quan trọng cần có nhiều thời gian cạnh bên nhau nhưng không nhất thiết là cả hai đều phải làm chung một việc.

4-Lúc nghỉ hưu, vợ chồng đều quá rảnh rỗi. Họ có thể sử dụng thời gian quý báu đó một cách tự chủ (autonome) và khác biệt theo ý thích của họ nhưng đồng thời mỗi người phải biết tôn trọng điều ước muốn của người kia. Đây là cách hữu hiệu đễ ngừa thói quen (routine)  theo năm tháng.

5- Để cho sự chuyển tiếp giữa hai giai đoạn ( làm việc/ nghỉ hưu) được êm ái, vợ và chồng cần phải tập quen sống với sự có mặt thường xuyên của người kia.

Kết luận

Nghĩ ra Phật giáo nói tu là cội phúc, tình là dây oan cũng đúng lắm.

Trong đời không có gì là vĩnh cửu hết. Tất cả đều là vô thường hư ảo. Có hợp thì có tan. Còn duyên còn nợ thì còn ở với nhau, còn hết duyên hết nợ thì ông đi đường ông, tui đi đường tui.

***

Hết nợ, tui thăng đây nè.

“Một ông bạn, suốt đời không có triệu chứng gì về đau tim cả. Chỉ có bà vợ hay la mắng rầy rà làm ông buồn mà thôi. Một hôm ông ngồi đọc báo chờ vợ trước siêu thị. Bà vợ đẩy xe ra cửa, và nạt ông chồng: “Còn ngồi đó nữa sao? Không phụ tôi đẩy xe ư? Đàn ông gì mà lười biếng quá”. Ông vội vã đến đẩy xe cho vợ, mới đi được mấy bước thì quỵ xuống. Bà vợ nạt: “Già rồi mà đi đứng còn hấp tấp, không ý tứ gì cả. Sao không đứng dậy, mà còn định nằm vạ đến bao giờ?” Thấy chồng nằm vạ lâu, bà cúi xuống kéo áo ông, thấy hai con ngươi đứng tròng. Bà hốt hoảng la lên. Nhưng không kịp nữa.

Ông đã bị đứng tim chết rồi. Chính bà kể lại và khóc lóc”.(ngưng trích Tràm Cà Mau)

Nhức nhối con tim

http://thoibao.com/nhuc-nhoi-con-tim/

Bye Bye, chấm hết./.

Montreal

Ý kiến bạn đọc
28/09/201517:55:20
Khách
ấn độ ngày nay vẫn chưa có nhà xí cho dân ị , sáng sáng rủ nhau ra đường giải quyết bầu tâm sự !!! Vậy hơn 2000 năm trước còn man di mọi rợ đến thế nào, dân chúng cùng khổ, đói khát, cơ cực ra sao mới hình thành Phật giáo để con người quên đi đau khổ mà thôi . Một ông đang ra tranh cử thủ tướng đã tuyên bố sẽ xây nhà xí cho dân nếu thắng cử . Thật là chuyện cười ra nước mắt , tội nghiệp quá . Thống kê cho biết có xây đến 100 năm cũng không đủ cho dân , vì dân đông quá , chỉ sau Tàu cộng thôi .
28/09/201501:27:42
Khách
Chính Đức Phật trước khi giác ngộ cũng đã có vợ và sanh con.
28/09/201501:26:25
Khách
Từ lúc loài người có mặt trên trái đất này cho tới hôm nay vẵn còn tồn tại trên trái đất này mà dân số càng ngày càng tăng. Ví dụ ở 1 số nước theo Đạo Phật như Tàu, Ấn dân số đã tròm trèm gần hoặc hơn 1 tì òi.
Đạo Phật thì ra đời cách đây hơn 2 ngàn năm òi. Điều này nói cho ta biết cái gì? Hơn 2K năm nay, bao nhiêu người tu theo Đao Phật? Bao nhiêu người thoát vòng sinh tử luân hồi? Tại sao dân số vẫn tăng ở các xứ này?
Kể ra từ lúc có mặt trên trái đất tới nay, trải qua vô lượng kiếp, đóng đủ thứ vai làm sao mà sạch được 3 nghiệp thân khẩu ý để giải thoát đây?
Nếu làm được thì dân số đâu có tăng kéo theo đói nghèo khổ sở vậy nè?
25/09/201522:49:45
Khách
"Nghĩ ra Phật giáo nói tu là cội phúc, tình là dây oan cũng đúng lắm"
Không đúng đâu ông ơi, "tình là dây oan" hay không thì tôi không biết, chứ "tu là cội phúc" thì chẳng phải Phật giáo tí nào. Phật giáo quan niệm tu là để giác ngộ, giải thoát, để xuất thế gian, không còn dính mắc gì tới luân hồi sinh tử nữa. Tu để lấy phúc như ông Ng Du, chỉ là tu lấy cái tiểu quả thôi, không phải là cứu cánh đường tu
Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Thử tưởng tượng rằng chỉ cần uống một viên thuốc là quý vị sẽ tràn trề năng lượng, da dẻ mịn màng, và tim mạch khỏe re? Các viễn cảnh hấp dẫn này vẫy gọi mãnh liệt mỗi khi chúng ta dạo quanh qua các quầy hàng bán các loại thực dược phẩm bổ dưỡng trong hiệu thuốc, từ các loại viên uống dầu cá (fish oil), bột collagen (collagen powder), kẹo bổ sung ma-giê và muôn hình vạn trạng các loại vitamin.
Hơn một thập niên từ sau cái chết bất ngờ của mẹ, Sehrish Sayani mắc chứng rối loạn tâm thần hậu chấn (PTSD). Suốt những năm đó, những cơn hoảng loạn dữ dội nhất đã giảm dần, nhưng các triệu chứng như nghi ngại thái quá (hypervigilance), trở nên đặc biệt nhạy cảm với một số yếu tố và những giấc ngủ chập chờn đã trở nên quen thuộc trong cuộc sống của cô.
Trong cuốn tiểu thuyết Chuyện Hai Thành Phố (A Tale of Two Cities) của Charles Dickens, được xuất bản năm 1859 và lấy bối cảnh thời Cách Mạng Pháp, có đoạn viết: “Đó là thời đại tốt đẹp nhất, cũng là thời đại tồi tệ nhất, đó là thời đại của sự khôn ngoan, cũng là thời đại của sự ngu xuẩn.” Đại dịch COVID-19 cũng là một thời đại như thế. Một mặt, khoa học đã cứu sống được nhiều người. Chưa đầy một năm sau khi phát hiện virus, Hoa Kỳ đã tạo ra và thử nghiệm vắc xin, rồi cho sản xuất, phân phối và triển khai tiêm chủng hàng loạt miễn phí cho người dân. Ước tính vắc xin COVID đã cứu được ít nhất 3.2 triệu người chỉ riêng ở Hoa Kỳ. Những thành tựu này tạo ra hy vọng về việc chúng ta có thể nhanh chóng ứng phó với đại dịch trong tương lai.
Hơn một thập niên trước, Shria Kumar, bác sĩ chuyên khoa tiêu hóa và là chuyên gia nghiên cứu tại Đại học Miami, bắt đầu chú ý đến một dấu hiệu đáng lo ngại. Có một số bệnh nhân ung thư dạ dày đến gặp bà ở độ tuổi rất trẻ, và rất nhiều người là phụ nữ. Khuynh hướng này vẫn tiếp diễn cho đến ngày nay. Các khoa học gia đang nỗ lực tìm hiểu tại sao điều này lại xảy ra. Vào mùa xuân năm ngoái, họ đã xác nhận rằng hiện tượng này đang diễn ra ở Hoa Kỳ. Sau khi kiểm tra hệ thống các cơ sở dữ liệu chứa các thông tin chi tiết về các trường hợp ung thư ở nhiều tiểu bang trên toàn quốc, các nhà nghiên cứu nhận thấy ung thư dạ dày đang gia tăng nhanh hơn ở phụ nữ trẻ.
Wegovy, Ozempic và Mounjaro là các loại thuốc giảm cân và điều trị tiểu đường đã gây được tiếng vang lớn trong lĩnh vực tin tức y tế. Chúng nhắm vào các con đường điều tiết liên quan đến cả bệnh béo phì và tiểu đường, và được nhiều người coi là bước đột phá trong việc kiểm soát cân nặng, đường và huyết áp. Nhưng liệu những loại thuốc này có giải quyết được nguyên nhân gốc rễ của hội chứng chuyển hóa (metabolic disease) không? Điều gì đã thúc đẩy sự phát triển của chúng từ ban đầu?
Gần đây quý vị vừa bị cảm lạnh, cúm, RSV hoặc COVID, bệnh đã qua nhưng mãi vẫn không thể hết ho? Rất nhiều người bị giống như vậy. Triệu chứng này có thể tồn tại trong nhiều tuần sau khi cơ thể chúng ta đã loại bỏ vi-rút. Michael Shiloh, một bác sĩ chuyên nghiên cứu bệnh truyền nhiễm tại Trung tâm Y tế UT Southwestern cho biết những bệnh nhân bị ho thường kể là họ đã bị bịnh từ 8 tuần trước khi đến gặp ông. Ông nói: “Chúng tôi thực sự không thể phát hiện thấy vi rút gì ở những người này nữa nhưng họ vẫn bị ho.”
Bằng cách bắt chước cơ chế bảo vệ của cơ thể chống lại nhiễm trùng do vi khuẩn, một nhóm nghiên cứu ở Lund, Thụy điển hy vọng có thể ngăn chặn tình trạng viêm phát triển thành nhiễm trùng máu, theo đài truyền hình SVT, Thụy điển. Nhiễm trùng máu là tình trạng nhiễm trùng có thể đe dọa tính mạng. Thông thường nguyên nhân là do viêm phổi, nhiễm trùng đường tiểu hoặc nhiễm trùng vết thương. Nghiên cứu từ Lund cho thấy hiện nhiễm trùng huyết phổ biến hơn so với trước đây.
Ngày nay, có nhiều người lớn hơn bao giờ hết đang phải đối mặt với chứng rối loạn khả năng tập trung- thiếu khả năng chú ý, hay ADHD. Người ta nghi ngờ nguyên nhân chính của vấn đề này là do công nghệ hiện đại đang gây áp lực lên não bộ của họ. Trong khi có gần 10% trẻ em được chẩn đoán mắc chứng ADHD, một phân tích tổng hợp gần đây từ nhiều nghiên cứu cho thấy gần 6.8% người lớn mắc chứng ADHD – tăng từ 4.4% vào năm 2003.
Bộ não của chúng ta thường có khuynh hướng tìm kiếm và phản ứng với những điều mang lại sự hài lòng, gọi là phần thưởng. Khi chúng ta đói, bộ não hiểu rằng thức ăn là một phần thưởng, còn khi ta khát, nước sẽ là phần thưởng. Nhưng lạm dụng các chất gây nghiện như rượu và các loại thuốc có thể ảnh hưởng đến các con đường tìm kiếm phần thưởng tự nhiên trong bộ não, tạo ra những ham muốn khó kiểm soát và làm giảm khả năng kiểm soát hành vi của chúng ta.
Aissam Dam, cậu bé 11 tuổi, lớn lên trong một thế giới im lặng tuyệt đối. Em sinh ra đời đã bị điếc và chưa bao giờ nghe thấy bất kỳ tiếng động nào. Khi sống trong một cộng đồng nghèo ở Maroc, em đã học cách diễn đạt bằng ngôn ngữ ký hiệu do chính mình phát minh ra và không được đi học. Năm ngoái, sau khi chuyển đến Tây Ban Nha, gia đình đưa em đến gặp một chuyên gia về thính giác, người đã đưa ra một gợi ý đáng ngạc nhiên: Aissam có thể đủ điều kiện tham gia thử nghiệm lâm sàng sử dụng liệu pháp gen. Vào ngày 4 tháng 10, Aissam được đưa đến điều trị tại Bệnh viện Nhi đồng Philadelphia, trở thành người đầu tiên được điều trị bằng liệu pháp gen ở Hoa Kỳ cho bệnh điếc bẩm sinh. Mục đích là cung cấp cho em thính giác, nhưng các nhà nghiên cứu không biết liệu phương pháp điều trị này có hiệu quả hay không, và nếu có thì em sẽ nghe được bao nhiêu.
NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.