Hôm nay,  

Vài Hàng Về Nhóm Khủng Bố Brigate Rosse Tại Ý Đại Lợi

25/04/201300:00:00(Xem: 8679)
(LGT: Bài này của tác giả Võ Văn Thiệu đã đăng năm 1978 trong Đặc San Liên Hội Sinh Viên và Kiều Bào tại Ý Đại Lợi, và theo tác giả “vẫn còn có giá trị, it nhất về phương diện chính trị, để chúng ta suy ngẫm khủng bố quân vẫn còn được tuyển chọn vì những lý lẽ hay niềm tin mà họ bị đầu độc.” Đặc biệt về “một thể chế đa đảng của Ý, mà trong tương lai VN chúng ta có thể sẽ gặp phải,” và cần suy ngẫm.)

Khoảng 9 giờ sáng Thứ Năm 16/3/1978 tại thủ đô Rome, ông Aldo Moro, chủ tịch đảng Dân Chủ Thiên Chúa Giáo (DCTCG), đảng đang cầm quyền tại Ý Đại Lợi vào thời đó, lên một chiếc xe Fiat 130 do một tài xế lái với một cận vệ ngồi phía trước để đến Quốc Hội dự một phiên họp khoáng đaị. Sau chiếc xe của ông ta là một chiếc xe hộ tống với ba viên cảnh sát. Xe chạy được một quản đường, đến một ngả tư thì bất thình lình một chiếc xe khác mang bảng số CD (Corpo Diplomatico – tiếng Ý là ngoại giao đoàn ) – và dĩ nhiên đây là số giả hoặc ăn cắp – bổng thắng gấp trước mặt xe của ông Moro làm cho tài xế xe cuả ông ta không kịp ngừng lại. Trong khi hai xe dụng nhau một cách không trầm trọng, các anh cận vệ chưa kịp thấu hiểu ra nội sự, thì trên chiếc xe mang bảng số CD đó bước xuống hai người và rút súng bắn xả vào anh tài xế và đồng bạn của anh ta ngồi kế bên. Cũng liền lúc đó từ phía bên kia đường hai quân khủng bố khác chạy ào ra và xả súng liên thanh vào chiếc xe cận vệ ở phía sau để giết chết ba anh cảnh sát hộ tống còn lại. Trong khi ấy hai tên khủng bố khác có phận sự lôi ông Moro ra khỏi xe và dẫn dắt đưa lên một xe khác chở ông ta đi. Dĩ nhiên ông Moro không bị thương tích gì cả. Năm viên cận vệ kể cả tài xế đều chết tức tưởi dưới hành động bất ngờ của khủng bố quân.

Chỉ nội trong ngày người ta được biết vụ bắt cóc trên là do nhóm Brigate Rosse (tạm dịch là Các Đội Quân Đỏ) chủ trương.

1. Nguồn gốc của nhóm Brigate Rosse ( BR):

BR nảy sinh ra tại Ý khoảng cuối năm 1969, sau một thời kỳ náo động do những cuộc biểu tình nỗi tiếng tại Âu Châu vào những năm 60 của các phong trào thanh niên và sinh viên.

Sau năm 1968, là năm được coi như giai đọan lịch sử của phong trào phản kháng của giới trẻ, một số thanh niên cuồng tín và quá khích khi thấy phong trào trở nên lắng dịu và ít bạo động hơn đã tự tách rời ra và chủ trương rằng cần phải thực hiện cách mạng qua bạo lực, hay đúng hơn cần phải làm thế nào để lôi kéo và bó buộc quần chúng tham gia vào bạo động. Họ chủ trương rằng cần phải khủng bố các cơ cấu, tổ chức của cả hệ thống nhà nước hiện hữu, tạo ra khủng hoảng trong nội bộ và cùng lúc thúc giục giới vô sản nỗi lên cướp chính quyền.

Bước đầu nhóm BR chủ trương thực hiện các mục tiêu sau:

- Tạo nhiều sự uất hận trong việc đấu tranh giai cấp, gây bất mản tan vở giữa hạ tầng cơ sở và giới lãnh đạo của các đảng thuộc tả phái – vì BR cho rằng các đảng tả phái Ý trên thực tế cũng hoạt động trong hệ thống “nhà nước” và do đó bị chi phối bởi giới tư bản multinazionali (multinational). Từ chổ tan vở nầy sẽ tạo ra hoàn cảnh bắt buộc các đảng tả phái phải chọn lựa “hoặc theo hệ thống nhà nước hoặc lật đổ hệ thống nhà nước”

- Tổ chức một đảng chính trị võ trang, cố gắng qui tụ hết thảy các nhóm quá khích khủng bố tại Ý.

Trong các mục tiêu nầy nhóm BR đã thực hiện bằng cách tổ chức các cuộc phá hoại, đốt cháy các cơ sở kỹ nghệ, thương mại công và tư để tạo ra khủng hoảng, thất nghiệp và chán nãn trong quần chúng.

Nhưng các hành động nầy không những không mang lại kết qủa như họ mong muốn mà còn làm cho quần chúng ghét họ thêm và tạo ra đoàn kết trong các đảng tả phái, các đảng mà hiện chủ trương chiếm chính quyền qua lá phiếu và thuyết phục hơn là phá hoại và gây xung đột giai cấp.

Cũng chính vì nhóm BR thất bại trong mục tiêu đầu nên họ đã bước qua giai đoạn ám sát và khủng bố các nhân vật then chốt nắm giữ các địa vị trọng yếu trong guồng máy kinh tế và nhà nước. Trong thời kỳ nầy ta đã thấy các cuộc khủng bố và ám sát xảy ra từ 1974 đến 1978.

Họ bắt đầu ám sát các quan tòa giữ các địa vị then chốt trong việc gìn giữ công lý quốc gia, ám sát các nhà báo có ảnh hưởng trong quần chúng, các kỹ nghệ gia có quyền thế và cuối cùng các chính trị gia sáng giá và quan trọng nhất.

Khi bước sang giai đoạn nầy nhóm BR đã chọn đứng ra ngoài vòng pháp luật. Ai còn ở ngoài thì phải trốn chui trốn nhủi để tránh sự lùng bắt của cảnh sát, còn ai ở trong tù thì thách đố và mạ lỵ trong các vụ xử án.

2. Cách Cấu Tạo của nhóm BR:

Cơ cấu tổ chức cuả nhóm BR cũng giống như nhóm Rote Armee Fraktion (RAF) tại Tây Đức lúc bấy giờ, thường được biết như nhóm Baader-Meinhof (gồm tên của hai tên khủng bố nỗi tiếng tại Tây-Đức và hiện đã chết). Cả hai nhóm BR và RAF đều bắt chước theo cách tổ chức của quân khủng bố Fedain Algeria trong thời kỳ chống Pháp. Sau nầy thì vào thời 1975, nhóm BR đã cải tổ thêm và áp dụng vài phương pháp học được của du kích quân Palestine.

Nhóm BR được tổ chức theo từng “chi nhánh” (colonna- column- “cột”). Họ có độ 10 chi nhánh như vậy, ba trong số nầy đươc? tổ chức và sinh ra từ trong tù. Tưởng cũng nên nhắc lại rằng một số tù nhân trộm cướp thường, khi được giam chung với các tù nhân khủng bố chính trị đã bị thuyết phục, dụ dỗ, huấn luyện thành những “tù nhân chính trị” và khi vượt ngục được chung với nhau các tên trộm cướp nầy trở thành phần tử của BR.

Đứng đầu mỗi chi nhánh có một tên nắm giữ “trách nhiệm thi hành” kiểu như một “đại tá” và một “lý thuyết gia” hay đúng hơn là một “chính trị viên”. Khi nhóm BR bắt cóc một nhân vật nào họ thường đem ra hạch tội và xử án theo kiểu như toà án nhân dân, thì tên “chính trị viên” nầy là người đứng ra buộc tội. Dĩ nhiên là tất cả đều diễn ra trong vòng đại bí mật, tại một nơi mà cảnh sát không thể nào tìm biết được.

Cứ mỗi chi nhánh thì được chia ra làm 8 hay 10 “tổ” (cellula- cell), mổi tổ gồm 5 hay 6 người.

Tất cả các chi nhánh trưởng họp lại mỗi năm một hay hai lần để tạo thành một “hội đồng cách mạng”.


Cứ theo kiểu tổ chức nầy thì các tổ được tách rời với nhau. Tổ nầy đôi khi không biết tổ kia , đối với các chi nhánh cũng vậy. Do đó thường thường khi cảnh sát tóm đươc? một tổ hay một chi nhánh, họ cũng không tìm ra tông tích để truy tầm hết các tổ còn lại, dù trong tổ ấy có một hay hai tên khủng bố quan trọng. Đây chính là trường hợp của tên Renato Curcio và vài đồng bọn của hắn ta. Tên nầy được xem như là cha đẻ của nhóm BR, bị bắt nhờ sự điềm chỉ của một người cảnh sát giả làm cảm tình viên len lỏi vào tổ chức của BR. Nhưng khi cảnh sát bắt được Curcio thì nhóm BR vẫn còn hoạt động, và còn tàn bạo hơn là khác.

Tại thượng từng của tổ chức của nhóm có một “hội đồng cách mạng” với một “uỷ ban hành động” bao gồm từ 10 đến 12 người.

Bổn phận của ủy ban không phải là lo tổ chức các cuộc ám sát cho các chi nhánh địa phương, mà chỉ lo đưa ra các mục tiêu chiến lược để “đấu tranh”. Nhưng mọi phần tử đều có thể trở thành khủng bố quân khi hoàn cảnh đòi hỏi.

Ngoài ra “uỷ ban” trên còn có bổn phận tuyển chọn người mới, hoặc gởi người đi thụ huấn tại các trại huấn luyện khủng bố như tại vài sa mạc ở Giordania hay Libano, hoặc như người ta nghĩ là tại làng Karlovy Vary ở Tiệp Khắc. Một vài tên khủng bố của nhóm BR cũng đã trải qua làng trên và gặp gở các nhóm khủng bố khác tại Âu Châu, nhất là nhóm của Baader-Meinhof hay tên khủng bố Carlos, hiện còn tại đào.

Người ta cho rằng mỗi tên khủng bố đều có “lương hướng” và số tiền hằng tháng là độ 300 ngàn Lire Ý (độ hơn 350 Mỹ Kim- thời giá 1978), cộng với tiền tiêu vặt.

Một điều đặc biệt là tổ chức còn có cả sổ sách kế toán giống như một hảng kỹ nghệ. Ngoài ra mỗi tổ còn có 3 hay 4 căn phòng nhỏ làm nơi trú ngụ, cũng như có 3 hay 4 xe hơi luôn luôn ở trong tình trạng sẳn sàng được xử dụng.

Nhưng mổi tổ phải tự lo lấy vấn đề tiền bạc. Do đó các tên khủng bố đều “thỉnh thoảng” phải lo làm ra tiền bằng các vụ cướp giựt, trộm cắp, ăn cướp nhà bâng hoặc bắt cóc người rồi đòi chuộc tiền, một hiện tượng xảy ra hàng tuần tại Ý Đại Lợi hiện nay.

Người ta cũng cho rằng không hẳn tổ nào cũng tự “kiếm ăn” được, do đó có thể có một sự hổ trợ tài chính của các nhóm ngoại quốc hay các tổ chức gián điệp quốc tế ...thí dụ như KGB hay các tổ chức tình báo khác.

Theo giới thông thạo về khủng bố quân thì một cuộc ám sát khó khăn và quan trọng, thí dụ như việc giết chết ông Chánh Án Coco ở Genova (Genoa), miền trung Ý, và ba cận vệ của ông ta phải cần một thời gian chuẩn bị và tập dợt gần đến hai năm và tốn cả 100 triệu Lire Ý (độ 120 ngàn Mỹ Kim – thời giá 1978)

3. Nhận xét chung và một vài giả thuyết về vụ bắt cóc ông Moro:

Hiện tượng khủng bố, ám sát của một vài nhóm lẻ loi không phải là điều mới lạ. Song hiện ở Tây Âu lúc đó có hai nước có mhóm khủng bố quân nguy hiểm nhất là Tây Đức và Ý Đại Lợi.

Tại Tây Đức nhóm Baader-Meinhof đã làm cho chính phủ của ông Schmidt phải điên đầu qua vụ bắt cóc rồi giết chết ông Hanns Martin Schleyer, chủ tịch Hiệp Hội Kỹ Nghệ Gia, một trong những cột trụ của nền kinh tế Đức.

Tại Ý Đại Lợi, nhóm BR sở dĩ đã trở thành dã man như vậy vì họ đã thất bại trong chiến thuật ít đổ máu nhất. Qua các vụ bắt cóc ông quan toà M. Sossi tại Genoa, khoảng 1975, nhóm BR đã muốn thí nghiệm hai điều họ mong nuốn:

- Kêu gọi sự lên tiếng ủng hộ chính thức của các nước Cộng Sản quá khích (kiểu như CS Việt Nam, Bắc Hàn, Cuba, hay các xứ cực tả Ả Rập)

- Thăm dò sức phản kháng và đối phó của nhà nước Ý Đại Lợi.

Trong mục tiêu đầu nhóm BR đã nhận được sự làm ngơ hoàn toàn mà họ mong đợi hay tin tưởng.

Nhưng trong mục tiêu thứ hai họ đã khám phá được rằng rõ ràng hệ thống nhà nước đã gặp khó khăn và yếu đuối. Chính phủ không những không tìm bắt và loại trừ được các “tổ” mà còn tỏ ra bất lực trong việc bảo vệ các nhân viên nhà nước. Một số đông đã tỏ ra sợ hãi, trốn tránh các nhiệm vụ đụng chạm đến việc kết án nhóm BR.

Bắt cóc ông Aldo Moro, nhóm BR muốn chứng tỏ họ có ý định tấn công ngay vào “con tim” của chế độ.

Ông Moro là một chính trị gia lão thành và đầy kinh nghiệm. Trong đảng DCTCG, đảng đang chiếm đa số tại Ý lúc đó, ông ta là một người đóng vai trung gian, là mối dây đoàn kết của đảng. Chính ông ta là người “đẻ” ra chính phủ do ông Andreotti làm Thủ Tướng, mà trong đó đảng Cộng Sản Ý dù đã cố gắng làm đủ mọi cách để tham gia trực tiếp vào chính phủ, nhưng họ đã phải chấp nhận giải pháp tham gia vào nhóm “đa số” tại Quốc Hội mà thôi.

Chính phủ tại Ý lúc đó đứng vững được là nhờ ông Moro đã thuyết phục một bên là phe hữu của đảng DCTCG, bên khác là các đảng tả phái sống “hoà giải và hợp tác” với nhau để cùng mang nước Ý ra khỏi khủng hoảng kinh tế.

Chính vì lẽ nầy mà người ta đồn rằng trong việc bắt cóc ông Moro, đằng sau nhãn hiệu BR có thể có KGB hoặc CIA của Mỹ. Kẻ tin có KGB vì họ cho rằng với ông Moro đảng CS Ý có thể một mai vào tham gia chính phủ qua ngỏ dân chủ và không đổ máu, chấp nhận đối lập. Điều nầy có thể tạo ra một hình ảnh cộng sản Âu Châu hấp dẩn đối với các nước Đông Âu hiện bị kèm kẹp dưới xích sắt xe tăng của Liên Bang Xô Viết lúc bấy giờ.

Còn người cho rằng đằng sau BR có CIA thì họ nghĩ rằng lúc đó người Mỹ không muốn thấy tại Tây Âu các đảng cộng sản tiến gần đến chính quyền, quyền lợi và an ninh của Mỹ và khối NATO sẽ bị đe dọa.

Nhưng dù bất kỳ lý do nào, ngay cả lý do là vụ bắt cóc trên đều do nhóm BR hoàn toàn chủ trương và tổ chức, thì người ta cũng cảm thấy lúc đó Ý Đại Lợi đang trải qua một cuộc khủng hoảng trầm trọng. Chính có lẽ cái khó khăn kinh tế và sự cách biệt giàu nghèo, cách biệt trong việc phát triển kinh tế của các vùng khác nhau tại Ý đã làm cho xứ nầy trở nên xáo trộn một cách dễ dàng. Đây cũng là lỗi của những ai đã cầm quyền , nhưng cũng là trách nhiệm của các đảng tả phái và giới nghiệp đoàn đã “thọc gậy bánh xe” địch thủ chính trị mà không nghĩ tới quyền lợi của đất nước trong bấy lâu nay.

Võ Văn Thiệu

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Thứ Bảy 24/2/2024 đánh dấu hai năm kể từ khi Nga phát động cuộc chiến tranh xâm lược toàn diện nước Ukraine. Cuộc xung đột đang lâm vào tình trạng bế tắc và ngày càng tàn khốc. Nhân dịp này ông Nick Schifrin, một phát thanh viên của kênh truyền hình PBS, đã tổ chức một buổi thảo luận bàn tròn về hiện tình của cuộc chiến, nó có thể đi đến đâu và chính sách của Hoa Kỳ đối với Ukraine sẽ ra sao. Hiện diện trong buổi thảo luận có các ông Michael Kofman, John Mearsheimer và bà Rebeccah Heinrichs...
Đôi lời từ tác giả: “Sẽ có nhiều người không thích bài viết này. Họ sẽ cảm thấy bị công kích và rằng thật bất công. Phản ứng càng mạnh mẽ càng cho thấy nỗi sợ hãi về chủng tộc đã cắm rễ sâu vào nền chính trị Hoa Kỳ, và sẽ tồn tại mãi.” Tầm quan trọng của vấn đề chủng tộc trong nền chính trị của chúng ta được thể hiện rõ ràng qua chiến dịch tranh cử tổng thống hiện tại. Khẩu hiệu (slogan) đình đám nhất là từ chiến dịch tranh cử của Donald Trump: “MAGA” – Make America Great Again (Làm cho nước Mỹ vĩ đại trở lại). Ý của slogan này là Hoa Kỳ đã từng rất vĩ đại, nhưng đã và đang đánh mất hào quang của mình.
Sau 11 năm chống Tham nhũng (2013-2024) nhưng Tham nhũng cứ trơ ra cười vào mũi Đảng là tại sao?
Thời gian gần đây, những người thương vay khóc mướn ở Việt Nam thường đem vấn đề Chủ nghĩa Xã hội và đảng có quyền một mình lãnh đạo ra hù họa dư luận. Tuy nhiên, càng vênh váo và cù nhầy bao nhiêu lại càng lâm vào thế bí. Những bài viết không trả lời được câu hỏi: Ai đã trao quyền lãnh đạo cho Đảng, và tại sao Đảng sợ Dân chủ đến thế?
Cận Tết năm Thìn, Marianne Brown (Guardian Weekly) có bài “Vietnam’s parents want a dragon son.” Trời! Tưởng gì, chớ cả Tầu lẫn Ta ai mà không muốn có con trai tuổi Rồng. Nhâm Thìn, tất nhiên, lại càng bảnh dữ nữa. Nam nhâm nữ quí thì sang mà lị. Theo tuviso.com: “Tuổi Nhâm Thìn có nhiều hy vọng tốt đẹp về vấn đề tình duyên và tương lai về cuộc sống, có phần tốt đẹp về tình cảm và tài lộc, vào trung vận và hậu vận thì được nhiều tốt đẹp về hạnh phúc, công danh có phần lên cao.”
Một quan điểm lạc quan đang dấy lên trong hàng ngũ Lãnh đạo đảng CSVN khi bước vào năm 2024, nhưng thực tế tiềm ẩn những khó khăn chưa lường trước được...
Nếu Donald Trump giành lại được Nhà Trắng vào tháng 11, năm nay có thể đánh dấu một bước ngoặt đối với quyền lực của Mỹ. Cuối cùng, nỗi sợ hãi về tình trạng suy tàn đã khiến cho người Mỹ bận tâm kể từ thời thuộc địa sẽ được biện minh. Hầu hết người Mỹ tin rằng, Hoa Kỳ trong tình trạng suy tàn, Donald Trump tuyên bố rằng ông có thể “Làm cho nước Mỹ vĩ đại trở lại”. Nhưng tiền đề của Trump đơn giản là sai, và các biện pháp trị liệu được ông đề xuất đặt ra mối đe dọa lớn nhất đối với nước Mỹ.
Đảng CSVN hay nói “Trí thức là “nguyên khí của quốc gia”, làm hưng thịnh đất nước, rạng rỡ dân tộc*; “Trí thức là vốn liếng quý báu của Dân tộc”; hay “Thanh niên là rường cột của nước nhà” , nhưng tại sao nhiều người vẫn ngại đứng vào hàng ngũ đảng? Lý do vì đảng chỉ muốn gom Trí thức và Thanh niên “vào chung một rọ để nắm tóc”...
Tây Bắc hay Tây Nguyên thì cũng chừng đó vấn đề thôi: đất đai, tôn giáo, chủng tộc… Cả ba đều bị nhũng nhiễu, lũng đoạn tới cùng, và bị áp chế dã man tàn bạo. Ở đâu giới quan chức cũng đều được dung dưỡng, bao che để tiếp tục lộng quyền (thay vì xét sử) nên bi kịch của Tây Nguyên (nói riêng) và Cao Nguyên (nói chung) e sẽ còn dài, nếu chế độ toàn trị hiện hành vẫn còn tồn tại...
Bữa rồi, nhà thơ Inra Sara tâm sự: “Non 30 năm sống đất Sài Gòn, tôi gặp vô số người được cho là thành công, thuộc nhiều ngành nghề, đủ lứa tuổi, thành phần. Lạ, nhìn sâu vào mắt họ, cứ ẩn hiện sự bất an, lo âu.” “Bất an” có lẽ không chỉ là tâm trạng của người Sài Gòn mà dường như là tâm cảm chung của toàn dân Việt – không phân biệt chủng tộc, giới tính hay giai cấp nào ráo trọi – nhất là những kẻ sắp từ giã cõi trần. Di Cảo của Chế Lan Viên và di bút (Đi Tìm Cái Tôi Đã Mất) của Nguyễn Khải, theo nhận xét của nhà phê bình văn học Vương Trí Nhàn, chỉ là những tác phẩm “cốt để xếp hàng cả hai cửa. Cửa cũ, các ông chẳng bao giờ từ. Còn nếu tình hình khác đi, có sự đánh giá khác đi, các ông đã có sẵn cục gạch của mình ở bên cửa mới (bạn đọc có sống ở Hà Nội thời bao cấp hẳn nhớ tâm trạng mỗi lần đi xếp hàng và không sao quên được những cục gạch mà có lần nào đó mình đã sử dụng).”
NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.