Hôm nay,  

Cứ Phải Loay Hoay Nhưng Vẫn Chưa Sáng Mắt

14/03/201300:00:00(Xem: 8474)
Cái tình trạng “độc quyền cai trị đất nước” bằng cách tự bè nhóm mình cho ra những quyết định vô tội vạ của đảng Công Sản Viẽt Nam trước những vấn đề trọng đại liên quan đến vận mệnh và tương lai của đất nước và dân tộc, hiện đang cho toàn thể dân Việt ở trong và ngoài nước thấy rõ bè nhóm họ đang phải lù bù loay hoay để xoay xở tìm cách này hay cách khác “gở thế kẹt”, nhưng vẫn còn cố chấp chưa chịu sáng mắt.

Trước hết là vấn đề nội tình của đảng mà căn bệnh nhức nhối “tham nhũng tràn lan” đang đục khoèt toàn thân đất nước như một loại bệnh ung thư với mầm móng di căn ác nghiệt. “Chủ tịch nước” kêu than đó là “cả một bầy sâu” còn “Tổng bí thư đảng” thì nhắc đến là “một bộ phận không nhỏ của đảng” nhưng đều biết rõ là tình trạng thối nát này đã làm dân chúng vô cùng chán ngán cái thể chế hiện nay của bè nhóm họ.

Vì vậy một “Ban bắt sâu” (Ban an ninh nội chính) được cho tái lập với sự bổ nhiệm một Trưởng ban mà báo chí của đảng đã “đánh bóng” hoành tráng cho uy quyền “bắt sâu”. Nhưng “Ban bắt sâu” này chưa bắt được con sâu nào thì đã bị “Ban thanh tra của chính phủ” điều tra phanh phui việc “ân huệ gía đất thu mua thấp cho một số công ty dự án gây thất thoát hàng nghìn tỷ bạc” ở Đà Nẳng, nơi mà “Trưởng ban bắt sâu” đã hùng cứ suốt mấy năm nay.

Như ai cũng được biết là ở cái thể chế cai trị chuyên chế ở Việt Nam hiện nay tất cả đất đai được cho là thuôcvề nhà nước và, vì vậy, “cả chính quyền địa phương cũng có quyền trưng dụng khi có cần thiết” (với bồi thường chút ít… do địa phương qui định !). Biết bao nhiêu gia đình, không những ở thành phố mà đến cả nông gia ở miền quê, đã phải bị điêu đứng hay tan nát khi nhà đất bị các quan chức địa phương “chiếu cố” đến.

Chính “cái luật ăn cướp đất của dân” được đảng làm ra đã tạo “cơ hội ngàn vàng cho muôn hoa tham nhũng đua nở”, bên cạnh đó là những quyền bính “độc quyền” cho các quan lớn cán bộ địa phương, công sở… khi “cứu xét” các thủ tục hành chính hằng ngày.

Trong tình hình này thì càng có nhiều thủ tục nhiêu khê thì càng có thêm tham nbũng. Có thể nói là tất cả dự án đầu tư nước ngoài, kể cả dự án viện trợ ODA, ở Việt Nam đều phải có “tiền bôi trơn” để khỏi bị “ngâm tôm”.hay “làm gíá” khi qua các khâu cứu xét.

Đến nỗi, bây giờ chính ông “Trưởng ban bắt sâu” vừa được đảng bổ nhiệm môt cách oai phong với biết bao nhiêu “bài báo đánh bóng” ca ngợi về “thành tích trong sạch” sau khi đã được đảng “lựa chọn kỹ càng” nhưng, tủi hổ thay, cũng đã cùng đám cận thần “dính chuyện đất đai lên đến hàng nhìn tỷ bạc”. Đảng không còn biết tìm ai là “người của đảng còn trong sạch” để mà thay thế nữa. Va tình trạng này cũng cho thấy “không biết sâu nào bắt sâu nào”..

Về mặt đối ngoại thì Trung Quốc hành xữ càng ngang ngược sau khi chiếm cứ các biển đão Hoàng Sa và Trường Sa cùng các hải phận của chúng ta. Gần đây họ cho tiến hành trắng trợn việc “hợp pháp hóa” thành lập thành phố Tam Sa cùng khu vực quân sự bao gồm các biển đảo và hải phận này, rồi nay cho tăng cường lực lượng hải giám và hải quân để thống trị toàn vùng khu vưc Biển Đông..

Trước một thực trạng quá nghiêm trọng và phũ phàng đến cả vận mệnh đất nước và dân tộc như vậy nhưng đảng Cộng Sản Việt Nam vẫn cho đây là một “vấn đề nhạy cảm” (?) và chỉ có các lãnh đạo Bộ chính trị đảng mới được quyền quyết định đối phó ra sao.

Và việc họ đối phó ra sao thì như tất cả người dân Việt đều đã thấy rõ mồm một mà nhìn cái hiệu quả thảm hại thì ai ai cũng chỉ biết lắc đầu chán ngán mà đành chịu nhục nhã và đau buồn cho đất nước.

Đó vẫn là chuyện người phát ngôn Bộ ngoại giao ra lãi nhãi “bài ca con cá” quen thuộc từ mấy năm nay “Phản đối Trung Quốc xâm phạm nghiêm trọng chủ quyền Việt Nam” và chỉ thế thôi... Ai nghe rồi cũng thấy chán ngán, ngoại trừ các chóp bu lãnh đạo đảng.

Trong khi đó thì Trung Quốc không những không thèm đếm xỉa đến “bài ca con cá” này mà, hơn nữa, ngày càng lấn lướt lộng hành một cách ngang nhiên, cả đến việc cho uy hiếp ngư dân và tàu thuyền Việt Nam ngay trên các vùng cận biển của đất nước chúng ta mà chẳng gặp phải một đối phó gì từ phía Việt Nam.. Cảnh sát biến cũng như hải quân của phía Việt Nam chỉ biết đứng trông nhìn như chuyện bàng quan.

Nhưng ai ai cũng lấy làm ngỡ ngàng vì sao các “đồng chí lãnh đạo chóp bu của đảng” lại tuyệt nhiên chẳng thấy một ai dám đứng ra mở miệng ta thán việc đau thương này và “lên tiếng phản đối quyết liệt hoặc thưa kiện Trung Quốc” về những chuyện lộng hành sai quấy này ra trước công luận hay pháp luật quốc tế. Tất cả các chóp bu lãnh đạo “đảng và nhà nước” bổng dưng đều nín im thin thít “như loài nghêu hến”.

Thật vậy, trước sau hình như các chóp bu lãnh đạo đảng vẫn “nhất trí” chuyện “ngậm miệng ăn tiền” và “dại gì mà mở miệng để bị vạ lây”. Hơn nữa là có thể các lãnh đạo chủ chốt của đảng đã từ lâu ăn phài “trái cấm Trung Quốc” nên bây giờ bị “nghẹn họng” mà đành phải “câm họng” như vậy thôi.. Điều này làm không những người dân Việt mà cả dư luận quốc tế đều phải chán ngán.

Nhưng ngược lại, nếu người dân trong nước, ai mà dám có thái độ hay hành động quyết liệt chống lại sự ngang ngược này của Trung Quốc hay khích bác sự bạc nhược của “đảng và nhà nước” trong việc này thì chắc chắn sẽ bị “công an và tóa án cộng sản” cho bắt giữ và hãm hại.như đã thấy từ bấy lâu nay. Người ta có thể hiểu điều này là vì đảng Cộng SảnViệt Nam không muốn “làm mất lòng đàn anh Trung Quốc”.

Sự việc này, nếu xét nguồn căn, thì phải hiểu Miền Bắc trước đây đã có công hàm cho Trung Quốc đồng thuận vấn đề này để “ủng hộ đáp lễ” cho việc họ chi viện Miền Bắc đánh Miền Nam và đuổi Mỹ “dọn đường” cho việc Trung Quốc tiến chiếm Biển Đông. Nhưng cho đến nay, người dân Việt vẫn chưa thấy đảng và nhà nước cộng sản Việt Nam chịu thành thật “trần tình” với người dân về việc làm khinh xuất tội lỗi này.

Có lẽ là các chóp bu của đảng lo lắng nếu mà làm như vậy thì chẳng khác nào là “cởi áo cho xem lưng” để biết rằng đảng đã có “vết sẹo thiếu sáng suốt trong lãnh đạo đất nước” do việc độc quyền quyết định các vấn đề trọng đại của đất nước để bị Trung Quốc “xúi dục và xỏ mũi dẫn dắt đi như….vậy”. Tủi nhục hơn nữa, là còn phải muối mặt mà mở miệng ca bài “Không có gì qúi hơn độc lập và tự do”...

Bây giờ, thì sau khi, nhận thấy Trung Quốc “chơi ép quá không còn tình nghĩa gì nữa” nên mới quay ra vuốt ve mời gọi Nga trở lại Cam Ranh, sau khi nhận thấy khó đạt được những kết quả thỏa thuận hòng liên kết với các nước như Mỹ, Ắn, Nam Dương…để có thể đối đầu lại với sự thống trị Biển Đông của Trung Quốc. Việc mời gọi Nga vô Cam Ranh là cũng cần phải bảo vệ các tảu lặn vay mua của Nga đang sắp được giao về...

Nhưng, như người dân bình thướng thì ai ai cũng có thể nhận thức được, dù có cho Nga xây dựng căn cứ hậu cần cho hải quân Nga và các đặc khu du lịch cho Nga ở Cam Ranh đi nữa thì Nga, vì ở cương vị một nước cùng bên với Trung Quốc trên bình diện quốc tế, nên chắc chắn Nga sẽ không thể nào hổ trợ cho Việt Nam chống lại Trung Quốc để lấy lại các biển đảo đang bị Trung Quốc xâm chiếm. Có chăng chỉ là chuyện “tàu Việt Nam đi theo đuôi các tàu Nga” để khỏi bị Trung Quốc chận bắt khám xét. Chuyện chỉ như vậy thì quả thật là đau thương cho đất nước.

Về mặt đối nội, cái trò bịp bợm “sửa đổi hiến pháp của đảng” đang được trình diển như “hỏa mù” được tung ra trước người dân trong nước nhằm mục đích “lấy lòng dân” (?) và kéo dài cái thể chế độc tài cai trị chuyên chế cho đảng Cộng Sản Việt Nam để tận hưởng quyền lực và quyền lợi đang có trong tay. Nhưng không cần biết việc kéo dài một chế độ hủ lậu như vậy, để mà được độc quyền quyết định mọi việc, sẽ còn gây ra biết bao tác hại nghiêm trọng đến vận mệnh đất nước và dân tộc trong tương lai.

Hậu quả tác hại từ việc độc tài quyết định đã cho thấy ở những chuyện cho khai thác Bauxite, cho xây dựng các nhà máy điện nguyên tử, cho khai thác đất đai vùng biên giới, cho thực hiện các dự án gây ra các bệnh tật hiểm nghèo cho dân chúng do ô nhiễm môi trường, cho tiến hành kinh doanh những tập đoàn kinh tế, v.v...

Cái quan niệm “cờ đến tay thì phất”, “làm to thì ăn lớn”, “cứ làm tới đến đâu hay đến ấy”vv., vì vây, đã thật sự làm nguy hại cho đất nước cho đén ngày nay. Người ta thấy sự việc này nguy hiểm như chuyện giao cho người biết chỉ lái canô đi lái chiếc tàu lớn ra khơi vậy. Chưa nói đến biết bao hiễm nguy khi tình trạng đội ngủ chưa có đủ kinh nghiệm mà cho vận hành nhà máy điện nguyên tử ở một vị trí đất hẹp như Phan Rang.

Bây giờ chưa giải quyết xong chuyện phá sản của các tập đoán kinh tế, thì nay bung ra chuyện kẹt đường khai thác Bauxite, chuyện các dự án gây ra các bệnh tật hiểm nghèo cho dân chúng từ ô nhiễm môi trường, rồi nay mai chắc chắn sẽ xãy ra những chuyện đau thương từ các nhà máy điện nguyên tử…là vì các lãnh đạo ở Bộ chính trị của đảng, một mặt thì rất thiếu kiến thức hiểu biết chuyên môn nhưng mặt khác thì thích tỏ ra oai quyên để quyết định các việc một khi thấy có được những quyền lợi to lớn vào tay.

Biết bao nhiêu cảnh báo nguy hại đã được gióng lên từ những ngưới có lo nghĩ đến vận mệnh tương lai đất nước và dân tộc, cả đến từ một số người từng là cốt cán của đảng trước đây, nhưng cũng đã bị các chóp bu lãnh đạo đảng bỏ ngoài tai vì đang mù quáng trước các quyền lực vá quyền lợi có trong tay.. Vì vậy, nếu không tạo được một khung cảnh chính trị có Tự Do Dân Chủ để có được sự phản biện thẳng thắn, thì tình trạng nguy hại này sẽ vẫn còn kéo dài trên đất nước.

Tuy trước những nguy hại nghiêm trọng cho đất nước và dân tộc đã được phơi bày một cách rành rành trước mắt như vậy, nhưng một số “người của đảng”, do việc được thụ hưởng những danh lợi và quyền chức từ cái chế độ hũ lậu này ban cho, mà vẫn còn được đảng “mớm hơi” cho mở miệng đòi duy trì và kéo dài cái tình trạng độc tài chuyên chế ác nghiệt này càng lâu thêm trên đất nước.

Như trình bày trên, việc duy trì cái thể chế độc tài chuyên chế cho đến nay đã tạo ra biết bao tác hại nghiêm trọng đến vận mệnh đất nước và dân tộc, cả đến việc ngưới dân từ nay sẽ phải gồng lưng gánh trả các món nợ nần to lớn mà thể chế này đã gây ra

Vì vậy, chắc chắn là người dân Việt chỉ mong sao cho các chóp bu lãnh đạo đảng Cộng Sản Việt Nam sớm tỉnh ngộ, nghĩa là sáng mắt ra mà từ bỏ cái thể chế độc tài chuyên chế này thì mới có được một sự hòa hợp hòa giải dân tộc một cách thật sự chân chính.

VNP

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Khi số lượng di dân vượt biên bất hợp pháp qua biên giới Hoa Kỳ-Mexico tăng cao kỷ lục, câu hỏi quan trọng được đặt ra là: Làm thế nào mà Hoa Kỳ lại rơi vào tình trạng này, và Hoa Kỳ có thể học hỏi những gì từ cách các quốc gia khác ứng phó với các vấn đề an ninh biên giới và nhập cư. Chào đón công dân nước ngoài đến với đất nước của mình là một việc khá quan trọng để giúp cải thiện tăng trưởng kinh tế, tiến bộ khoa học, nguồn cung ứng lao động và đa dạng văn hóa. Nhưng những di dân vào và ở lại Hoa Kỳ mà không có thị thực hoặc giấy tờ hợp lệ có thể gây ra nhiều vấn đề – cho chính bản thân họ và cho cả chính quyền địa phương bởi tình trạng quá tải không thể kịp thời giải quyết các trường hợp xin tị nạn tại tòa án nhập cư, hoặc cung cấp nơi ở tạm thời và các nhu cầu cơ bản khác. Mà tình trạng này hiện đang xảy ra ở rất nhiều nơi ở Hoa Kỳ.
Trên vai những pho tượng trắng trong vườn Lục Xâm Bảo, lá vàng đã bắt đầu rơi lất phất. Mùa Thu Paris thật lãng mạn. Henry Kissinger đi dạo quanh một hồ nhỏ ở ngoại ô gần Rambouillet. Nơi đây từng cặp tình nhân đang nắm tay nhau bên những cành cây la đà bóng hồ. Ông thấy lòng mình nao nao (melancholic) vì sắp tới phiên họp quan trọng nhất với ông Lê Đức Thọ.
Tôi nghe nhiều người tỏ ý bi quan về hiện cảnh cũng như tương lai (đen tối) của Việt Nam. Dân tộc nào, số phận đó. Một đất nước có những người viết sử và làm luật (cỡ) như ông Dương Trung Quốc thì… đen là phải!
Việt Nam bước vào năm Giáp Thìn 2024 với gánh nặng tham nhũng và một đội ngũ “không nhỏ” cán bộ, đảng viên suy thoái đạo đức lối sống. Đó là cảnh báo của người đứng đầu đảng CSVN Nguyễn Phú Trọng, trong cuộc phỏng vấn đầu năm của Thông Tấn Xã Việt Nam...
Từ thế kỷ thứ ba trước Tây lịch, Triết gia Mạnh Tử (372-289 BC) của Trung Hoa đã nói rằng, “Dân là quý, thứ đến đất nước, rồi tới vua.” Điều đáng nói là Mạnh Tử là người đi theo học thuyết của Nho Gia vốn chủ trương vua là con ông Trời (Thiên tử) được sai xuống nhân gian để trị quốc an dân, vậy mà cũng không thể phủ nhận vai trò quan trọng, nếu không muốn nói là tối quan trọng của người dân. Thời hiện đại, công pháp quốc tế đã nêu ba yếu tố chính hình thành một quốc gia: người dân, lãnh thổ và chính quyền. Trong đó, thật ra người dân chính là yếu tố then chốt quyết định. Lãnh thổ nếu không có dân ở, không có người quản trị thì không phải là đất nước của một dân tộc. Chính quyền từ người dân mà ra, bởi vì trước khi một người ra nắm quyền cai trị đất nước thì người đó phải là một người dân của đất nước ấy. Hơn nữa, sự thịnh suy của một quốc gia nằm trong tay người dân.
“Phản động lực” mà người Đài Loan thể hiện trong cuộc bầu cử tổng thống vừa rồi khiến tôi, sau những suy nghĩ miên man về chuyện nước non, lại quay về với bài học yêu nước của thời tiểu học với câu hỏi khó, khiến nhiều học trò gác bút: “Em hãy tìm từ phản nghĩa với ‘tôn đại’.” Trung Quốc càng hung hăng đe dọa bao nhiêu, Đài Loan càng quật cường ngạo nghễ bấy nhiêu. Mà nếu Bắc Kinh ngu ngơ hay vờ vịt không biết gì đến định luật này thì, thầy nào tớ đó, Hà Nội cũng mù tịt hay giả bộ tương tự. Họặc mù tịt như thể đã hoàn toàn miễn dịch trước luật này; hoặc đóng kịch như thể không hề sống trong không gian ba chiều bình thường mà là một môi trường nào đó thiêu thiếu, cơ hồ chỉ… hai chiều rưỡi.
Tôi sinh trưởng ở Đà Lạt (Thành Phố Ngàn Hoa) nên sự hiểu biết về hoa lá cũng không đến nỗi tồi. Thế mà mãi tới bữa rồi, nhờ xem trang Trăm Hoa, mới được biết thêm về một loài hoa nữa – hoa ban: “Mùa hoa nở là lúc các cặp đôi nô nức đến thăm Tây Bắc. Hoa ban trắng tượng trưng cho tình yêu chung thủy và sự chân thành, dù tình yêu có gặp nhiều trắc trở, khó khăn thì cũng tự tin vượt qua và sẵn sàng đi đến bến bờ hạnh phúc. Các cặp đôi yêu nhau thường thề nguyện dưới gốc cây hoa ban như một minh chứng cho tình yêu thủy chung, bền chặt.”
Nhìn vào sự xuất hiện, sinh trưởng và tồn tại của chế độ cộng sản ở Việt Nam, chúng ta không thể phủ nhận đã có sự tương đồng với những thông tin tóm lược vừa nói về bệnh ung thư của con người...
Tôi tình cờ nhìn thấy hình Nguyễn Thúy Hạnh đang lơn tơn đẩy một cái xe cút kít đầy ắp bưởi (trên trang RFA) trong một cuộc phỏng vấn do Tuấn Khanh thực hiện, vào hôm 19 tháng Giêng năm 2021. Bên dưới tấm ảnh này không có lời ghi chú nào về thời điểm bấm máy nên tôi đoán có lẽ đây là lúc mà cô em đang hớn hở đến thăm vườn bưởi của họ Trịnh (ở Hòa Bình) vào “thuở trời đất (chưa) nổi cơn gió bụi”!
Tổng Bí thư đảng CSVN Nguyễn Phú Trọng đang phải đối mặt với cuộc tranh chấp nội bộ trong kế hoạch tìm người kế nhiệm lãnh đạo khóa đảng XIV, nhiệm kỳ 2026-31. Những tranh chấp này được giữ kín để tránh hoang mang nội bộ. Chúng bộc phát ngay tại các Đại hội đảng địa phương và các ban đảng từ tháng 10 năm 2023...
NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.