Tuần tới là lễ Tạ Ơn. Lại thêm một năm nữa. Mau quá xá quà xa. Cái tuổi già cũng đuổi liền theo đuôi sát nút. Mà lạ, càng lớn tuổi chừng nào ngày qua càng lẹ như gió chừng nấy. Bỡi vậy người ta mới nói đời người “ như bóng câu qua cửa sổ” Ngựa mà phi thì nhanh biết chừng nào"
Để nhớ lại coi năm ngoái tiệm mình đã làm gì tỏ lòng cám ơn thân chủ hông kìa" Trời, mới đó mà cũng hổng nhớ rõ nữa. Thiệt tình. Đầu óc mình lóng rày nó làm sao á. Cứ mù mù mờ mờ quên đầu quên đuôi. Cũng tại bị vì rằng lẽ, bận làm việc quá.
Ờ, bữa trước nghe trong đài radio, chương trình hỏi đáp vụ gì đó, có một ông gọi điện thoại vô đặng bàn cãi. Mở đầu thì ổng ừ ậm ự một hồi, xướng ngôn viên đài mới nhắc khéo “ ông có ba chục giây xin giới thiệu tên...” Ông ta mới nói tên xong còn hưm hẹ một hơi rồi cứ mỗi một câu là ổng chêm vô, ... “thế thì rằng thì là vì bởi ...” làm mất hết thì giờ của người ta. Sau cùng cũng chả ai hiểu rõ ổng muốn bàn về vấn đề gì nữa.
A, mình cũng đi lạc đề nữa rồi. Bởi, đã nói mờ, đầu óc lúc nầy nó làm sao á.
Năm ngoái tiệm có làm một vài món thức ăn vô đãi những thân chủ. Năm nay đở quá, có cái nhà hàng Việt Nam sắp mở khích bên, mình cứ qua đó mua thức ăn đem về là xong, phẻ.
Mỗi năm cứ đến ngày lễ nầy là chị Ngà nhớ.
Nhớ những ngày được bảo lảnh mới bước chân lên xứ nầy. Cũng vì sống trong nước chiến tranh rồi dưới chế độ cộng sản khổ sở lúc nào cũng nơm nớp nghi ngờ cùng lo sợ. Sợ bị gạt, ghét tụi công chức công an, rồi phải hy sinh mạng sống vượt biên đại cho nên qua tận đây rồi mà mình vẫn còn vác theo những sự nghi ngờ đó. Nghi người xung quanh nghi luôn lòng dạ tốt của người ta.
Tới công sở làm giấy tờ, đi học đi thi thì tự nhiên không tin, mang đầy ác cảm với những người công chức giám thị giám khảo người Việt...
Người vầy người khác. Có người vẫn còn mang tật hống hách nhưng cũng có những người thành thật muốn giúp đở đồng hương. Vơ đủa cả nắm sao được".
Chị nhơ,ù với gia đình bảo lảnh gia đình chị, chị đã có lúc nghi người ta lảnh chị để có thêm nhân mạng đặng... trừ thuế lợi tức!
Về sau khi đã đi làm việc đã hiểu biết về đời sống của xả hội Mỹ rồi, chị hối hận quá.
Chị mới tới lui gia đình người ơn đầu, nói lời cám ơn thật tình từ đáy lòng mình.
Chị muốn tạ ơn Trời Phật và tất cả người đã giúp gia đình chị có được đời sống ngày hôm nay.
Tạ ơn trận cháy khủng khiếp năm nay gió đẩy dạt qua hướng khác tha cho nhà mình, cũng ở gần gần đó chớ đâu. Tội nghiệp cho những người nhà cửa tiêu tan, tạ ơn Trời Phật cho sinh mạng còn. Còn người còn của.
Nhưng, một điều mà chị thành tâm cảm tạ là bản tin:
Vào lúc 10:30 sáng chủ nhật ngày 2 tháng 11 năm 2003 tại City Hall Thành Phố El Monte số 11333 Valley Blv. El Monte CA 91731. Cộng đồng người Việt tại Los Angeles sẽ tổ chức lễ tiếp nhận Nghị quyết công nhận Cờ Vàng Ba Sọc Đỏ là biểu tượng chính thức của người Việt tỵ nạn.
Ôi lá cờ trân quý. Dọn nhà tới đâu, trong phòng khách chổ trang trọng nhứt là chị treo lá cờ lên. Bây giờ lá cờ đã được chính thức biểu tượng cho thế hệ đầu tiên lưu vong của mình.
Chị thành thật từ đáy lòng, cảm tạ những người đã bỏ hết sức tâm huyết của mình để tranh đấu và thành công rất đáng phục, một điểm thắng lợi cao cả nhứt, đối với chị.
Lễ Tạ Ơn 2003
Phú Lâm
Để nhớ lại coi năm ngoái tiệm mình đã làm gì tỏ lòng cám ơn thân chủ hông kìa" Trời, mới đó mà cũng hổng nhớ rõ nữa. Thiệt tình. Đầu óc mình lóng rày nó làm sao á. Cứ mù mù mờ mờ quên đầu quên đuôi. Cũng tại bị vì rằng lẽ, bận làm việc quá.
Ờ, bữa trước nghe trong đài radio, chương trình hỏi đáp vụ gì đó, có một ông gọi điện thoại vô đặng bàn cãi. Mở đầu thì ổng ừ ậm ự một hồi, xướng ngôn viên đài mới nhắc khéo “ ông có ba chục giây xin giới thiệu tên...” Ông ta mới nói tên xong còn hưm hẹ một hơi rồi cứ mỗi một câu là ổng chêm vô, ... “thế thì rằng thì là vì bởi ...” làm mất hết thì giờ của người ta. Sau cùng cũng chả ai hiểu rõ ổng muốn bàn về vấn đề gì nữa.
A, mình cũng đi lạc đề nữa rồi. Bởi, đã nói mờ, đầu óc lúc nầy nó làm sao á.
Năm ngoái tiệm có làm một vài món thức ăn vô đãi những thân chủ. Năm nay đở quá, có cái nhà hàng Việt Nam sắp mở khích bên, mình cứ qua đó mua thức ăn đem về là xong, phẻ.
Mỗi năm cứ đến ngày lễ nầy là chị Ngà nhớ.
Nhớ những ngày được bảo lảnh mới bước chân lên xứ nầy. Cũng vì sống trong nước chiến tranh rồi dưới chế độ cộng sản khổ sở lúc nào cũng nơm nớp nghi ngờ cùng lo sợ. Sợ bị gạt, ghét tụi công chức công an, rồi phải hy sinh mạng sống vượt biên đại cho nên qua tận đây rồi mà mình vẫn còn vác theo những sự nghi ngờ đó. Nghi người xung quanh nghi luôn lòng dạ tốt của người ta.
Tới công sở làm giấy tờ, đi học đi thi thì tự nhiên không tin, mang đầy ác cảm với những người công chức giám thị giám khảo người Việt...
Người vầy người khác. Có người vẫn còn mang tật hống hách nhưng cũng có những người thành thật muốn giúp đở đồng hương. Vơ đủa cả nắm sao được".
Chị nhơ,ù với gia đình bảo lảnh gia đình chị, chị đã có lúc nghi người ta lảnh chị để có thêm nhân mạng đặng... trừ thuế lợi tức!
Về sau khi đã đi làm việc đã hiểu biết về đời sống của xả hội Mỹ rồi, chị hối hận quá.
Chị mới tới lui gia đình người ơn đầu, nói lời cám ơn thật tình từ đáy lòng mình.
Chị muốn tạ ơn Trời Phật và tất cả người đã giúp gia đình chị có được đời sống ngày hôm nay.
Tạ ơn trận cháy khủng khiếp năm nay gió đẩy dạt qua hướng khác tha cho nhà mình, cũng ở gần gần đó chớ đâu. Tội nghiệp cho những người nhà cửa tiêu tan, tạ ơn Trời Phật cho sinh mạng còn. Còn người còn của.
Nhưng, một điều mà chị thành tâm cảm tạ là bản tin:
Vào lúc 10:30 sáng chủ nhật ngày 2 tháng 11 năm 2003 tại City Hall Thành Phố El Monte số 11333 Valley Blv. El Monte CA 91731. Cộng đồng người Việt tại Los Angeles sẽ tổ chức lễ tiếp nhận Nghị quyết công nhận Cờ Vàng Ba Sọc Đỏ là biểu tượng chính thức của người Việt tỵ nạn.
Ôi lá cờ trân quý. Dọn nhà tới đâu, trong phòng khách chổ trang trọng nhứt là chị treo lá cờ lên. Bây giờ lá cờ đã được chính thức biểu tượng cho thế hệ đầu tiên lưu vong của mình.
Chị thành thật từ đáy lòng, cảm tạ những người đã bỏ hết sức tâm huyết của mình để tranh đấu và thành công rất đáng phục, một điểm thắng lợi cao cả nhứt, đối với chị.
Lễ Tạ Ơn 2003
Phú Lâm
Gửi ý kiến của bạn