Vô cùng thương tiếc,
Kính bái.
Hoàng Xuân Sơn & và gia đình.
***
TẤU KHÚC, TỪ NHỮNG HIỀN TRANG
gõ cửa sinh từ
Có. không . ngừng mấy dặm nhà
thạch sư lừng lững
bên tà huy say
phải rồi cửa nguyện là đây
đến. chưa thuyên gió
đã bày phong lưu
thênh thang
ngõ rượu men chiều
hừng đêm vực bóng quang thiều
khát khao
khi loài sâu…
Loài sâu khóc ướt vai chào
là khi cánh bướm đã chao về trời
nhé. yên
trong một cõi người
mộng mơ vin một khoảnh đời ảo huyên
nghe không
tiếng nói rất hiền
trái tim rất bụt
nỗi niềm rất xanh
nghe nồng ngón thở cầm canh
và mưa rất hát
nên thành thục
hương
loài sâu loài sâu bên đường
cỏ xanh
như chút má hường lập thu
hồi sinh, nét
Giờ chìm một ngọn trăng lu
mà sắc vàng úa đâu từ lá nham
vẽ không hư
một đóa nàng
và phiên tửu đậm trần gian rót cùng
đêm thâu ở tận trùng phùng
hào hoa nét cọ
về mông lung rồi
sáng mai
chấp một nụ cười
và chấp hết cả
bợm. người
luân phiên
phố chia
Về
cưa đôi phố bưng biền
phố văn ở phía sơn tuyền nghe mưa
lay. bay
chừng hết cọng mùa
mà dư bóng tiệp
kẽ. lùa
khe âm
nhớ khuôn tượng. vắt. âm thầm
cạn kiệt với chút sanh cầm luyến lưu
giấc trời nhẹ lắm
tơ cừu
áo khinh cởi giữa cuồng lưu
thác ghềnh
mai về
phố hãy còn chênh
xin bàn tựa ghế
cho tình nhẹ nâng
tâm như
Nén nhang trầm lự an bình
trợt chân té giữa nụ tình khoan thai
thủ thỉ sớm
môi. đầu vai
bước chim ríu rít đi hoài dặm sương
[a]
phía trước tuồng như. đường
đổ dốc xuống một khu vườn chiêm bao
đã tới rồi
khúc gió xao
triều hoa rộ chín cửa vào
tâm như
và nụ, lá
Lá trùm lên nụ ngất ngư
với. ôm nhành lộc
thơm từ diệp xanh
đêm qua
ngủ nướng bên gành
nằm mơ thác chạy
khúc quành thiết thao
phố từ sinh
mở cổng chào
và trăm tiếng đợi
tuôn vào hẹn sâu
hà phương
Núi ở đâu
sông ở đâu
hà phương viễn vọng
lên lầu ngóng thu
bữa qua trời dựng mây mù
mà nay mưa suốt tàn dư cuộc về
thôi thì
hí lộng đàn khê
rót cho phừng tửu
bộn bề
nước non
đoạnyên
Cứ ở. như đời sống còn
xác câu. thần chữ véo von mị huyền
cứ thuôn như ngời xanh. yên
xé hai giọt lệ
trả miền hoa sinh
cứ trốn vào giấc mơ xinh
cầu tre vắt vẻo in hình
cũng sang
lờinhỏnhẹ
Đó đây. xa. mà cũng gần
cũng nghe đằm thắm
giữa nhân quần này
thơ gầy bóng, quảng che vai
vườn thanh bỗng đẹp
tới hoài hương thôn
vọng khúc là vạt nắng giòn
chín ươm vàng lúa
từ thơm ngọt
đầy
Chung khúc – truy tầm
Đâu rồi thân sáu nằm ngây
ới ơi tám dậy cho đầy bát chia
ĐỌC PHAN XUÂN SINH, BƠI TRÊN DÒNG NƯỚC NGƯỢC
dòng nước nghịch
sao bơi nhanh
cứ im ỉm lội
với hình hài quên
phải là em
da diết
thuyền
con mắt. đóm lửa. và đêm
vụng chài
bến bờ nào
ở hoang thai
mà thăm thẳm bến
sông dài non nga
thở vi sinh
dại một tờ
chi li với ngọn trăng hờ hững
soi
tuổi thơ huyền hoặc
suối, đồi
nước. đêm hò vọng
đôi lời
chứa chan
Sực tỉnh ở từ trang
thức giấc già canh khuya
nơi ghế tràng lỏng chỏng
đầu hôm ai cùng ta
cởi áo tình sương muộn
Ngọa sơn
(dăm câu nhớ bạn ở nhà Phan)
lừng lừng. cõi ngọa sơn thu
rượu xô cùng cốc
rót mù thiên am
ở đây dăm gã lạc đàng
ôm câu luận phiếm
cười vang phù trầm
sá gì chút bợn tư thân
mà không trút cả ân cần hỏi han
[a ha]
mặt đá cũng vàng
mặt khuya cũng tỏ
mặt nàng cũng phai
mặt trời mai mặt trời mai
tay xuôi gối thụy
ôm dài mộng hư
-- Hoàng Xuân Sơn
Tình bằng hữu với anh luôn luôn nồng ấm, trân trọng. Giờ anh đã bình yên nơi không còn giông bão. Những bài viết của anh là chứng nhân của thời đại sẽ được mọi người nhớ mãi.