Trang Thơ Thứ Bẩy

24/02/202409:14:00(Xem: 702)
NguyenKhai 036
Tranh Nguyên Khai.


LÊ CHIỀU GIANG

 

Tịnh khẩu

 

Ta sẽ nói gì

Trước khi ngưng thở

Có cần chăng?

Lời tự thú sau cùng.

Nắng vẫn bay vàng

Gió vẫn hân hoan

Và ta biết

Chẳng ai ngoài ta hiểu.

Một tỷ năm rồi

Điều ta chôn giấu

Sẽ cùng nước sông

Ra biển.

Trôi đi.

Cũng chẳng sợ, mà

Vẫn lắm khi

Một chút “giấu". Đẹp

hơn điều phải nói

Có những hương thơm muôn đời

Cũng bởi.

Ẩn trong đêm là

Một chút trăng sao.

 

Thôi

chắc không cần phải

“Nói hết” đâu.

Mờ mờ.

Bí ẩn. Bớt đau lòng

Thiên hạ.

 

*

 

LÊ HƯNG TIẾN

 

Mảng phố

 

Phố con thiếu một góc nhớ

Dẫu hồn cỏ vẫn nhiều bước hoa

Xanh thêm lối đi đi về về...

 

Phố con thiếu một góc nghĩ

Dẫu vàng rơi rụng mùa yêu

Lá thu bỏ ngỏ

Gió ùa ùa sang.

 

Phố con thiếu một góc nhìn

Chiều đông người

Ai không ai ai hoài tìm ai ai tìm

Dẫu sợi tím thêu thùa nét mi cong.

 

Phố con thiếu một góc buồn

Gói mây hơ hác

Lũ trẻ bỏ quên kỷ niệm vào sương khói

Dẫu đất trời đo đỏ mắt môi.

 

Phố con thiếu một con phố

Người cha tìm kiếm

Người mẹ đau đáu

Người con lầm lụi

Dẫu cội thức xám xịt tơ vò.

 

 

Những bí mật

 

Bí mật lòng cỏ

Tôi đã đánh mất chính nó

Bởi những ngọn núi giương nổi mình không tới chú Cuội.

 

Gặp giấc hoang bay

Chị Hằng Nga bởi vầng sáng leo veo hun hút

Chị ới a những mất mát trần gian.

 

Con mắt lội ngược

Bí mật rực lửa đốt cháy người con gái tóc mai

Tôi ngây thơ giữa khu rừng bí mật hoang dại.

 

Con mắt về xuôi

Nung nấu bí mật bằng nồi canh thâu sâu thẳm

Bởi lòng người mới đo được chiều cao.

 

Mỗi lúc tĩnh tâm

Thời gian leo theo bờ ký ức

Tìm lại bí mật như đã đánh mất một phần con người.

 

 

Thực đơn tôi

 

Lật giở thực đơn nằm bàn tay

Thèm chút ai đong đo dạ dày

Tháng ngày trôi có khi củ cải đất

Có khi quê mùa côi cút giàu sang

 

Bật nhớ món dưa chuột nhồi nhét

Bỏ tiêu bỏ ớt bỏ hành lên hương

Bỏ lâu không khí thành men quả

Có khi cuộc đời bỏ thành rượu hoa

 

Tối ngày bưng bày tôm thịt cá

Thêm trứng thêm chả thêm sò nghêu ngao

Buồn vui điếu thuốc quên mùa nhớ

Có khi tỉnh giấc sực chiều lên cao

 

Lúc lủi thủi nhai mòn sự sống

Phì phào hơi thở thiếu đủ ưu tư

Tôi ăn tôi chút lãng phí thời gian

Tôi uống tôi chút không gian mạn sầu

 

Có khi gặp bạn miền sâu bóng

Cà-phê đen đắng ngọt phận người

Lại lật dở thực đơn nằm bàn tay

Thèm chút ai đong đo dạ dày.

 

 

Cảm em cảm tôi

 

Cảm em mấy lần trăng thao thiết

Con nước buồn biêng biếc mùa xanh

Thời gian lản nhản theo sương khói

Rỗi khi tiếc nuối đã thành mây trôi.

 

Chút ơ hờ gọi là bâng quơ gió...

Se hồn lại giọt nhớ đầu môi

Có thể nào lục lạo trong sâu mắt

Cảm tôi về nay muộn em rồi!

 

Vẫn biết thiên đường chiều tun hút

Tinh khôi em gối cỏ mơ hồng

Tôi mong hờ sương mai một cõi

Lá mùa vui gõ trái tim không

 

Như cảm em

Như cảm tôi

Như cảm một đời

Như cảm một đời.


*

 

HOÀNG XUÂN SƠN

 

Chân núi

 

Đôi chân đồng bằng

Đôi chân cà khêu

Họa có một lần

Nín thở nhịn thở

 

Núi non thì thụp

Hết đứng lại ngồi

Núi mà không đi

Đích thị là núi

 

Núi ngồi xếp bằng

Con ngựa xếp vó

Quả cầu lục lăng

Sông này biển nọ

 

Hừng đông trên cao

Chạng vạng chân núi

Có tiếng ai gào

Đó đây bờ bụi

 

Có con mắt trăng

Nhìn xuyên kẽ lá

Vành nguyệt chơn mày

Đường cong vút hạ

 

Núi tẻ bên đời

Triền xanh yếu đuối

Chân mây hồn trời

Nửa tình hư vội

 

Yêu em như sông

Rì rào như suối

Con đường như không

Quỵ về đắm đuối

 

Núi mỏi chân rồi

Không đi sao mỏi

Mây còn xa xôi

Mà chiều đã vội

 

Tháng hai, 2024, bài thơ nặn(g) chữ 2 tuần mới xong.

 

*

 

THY AN

 

Độc thoại tàn năm âm lịch

 

trong ngọt ngào của giấc mơ mùa đông

đỉnh núi em treo mong manh

chút lụa là kỳ diệu

lãng đãng trong gió

khởi thủy là mặt trời

và chấm dứt là mật ngọt chảy ra thành suối

 

rồi kết cấu một nỗi buồn lãng mạn

trôi theo triền đồi

rong ruổi những gió mây

ngày bão tố con ong vàng dãy dụa

trên khu vườn hoang sơ

mùi hương quen thuộc chùm hoa trắng bên hiên cửa

 

tàn năm âm lịch

mang ơn những bài thơ hiền

vỗ về thiết tha

tấm lòng độ lượng trăng xa

những câu chuyện không chỉ một ngày

mà dài lê thê năm tháng

 

chiếc giày cũ rích dưới cầu thang

giống hình con tàu đen xám

căn nhà xưa trong ký ức

giấc ngủ trăm năm đi lại

dâu bể đi qua những vô cảm

và Trái Đất khóc đòi bình yên

 

rồi bài thơ như bạn đồng hành

những ra đi và mong đợi

đi, về, đến, ở

những thói quen dằn vặt

những gương mặt thoáng nét già nhăn

bạn bè gõ cửa sáng tinh mơ

 

khát vọng một lời tự do

tình yêu và cuộc đời

vẽ trong một vòng tròn nhỏ

bay theo gió…

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
đèn lu, ngõ vắng, thân gầy | đông hàn sương giá trùng vây bốn bề | một mình đối bóng sầu tê | quán khuya, rượu cạn, nẻo về lạnh căm.
Mắt tháng Tư không còn hạt lệ. Mắt tháng Tư chiêu niệm màu cờ. Mắt tháng Tư chập chờn bia mộ hồn tử sĩ từ cổ kim thao thức. / Mắt tháng Tư rưng màu huyết phượng. Mắt tháng Tư ngào cơn huyết biển. Thân giạt cỏ bồng hồn khua nước bao lâu rồi thủy mộ. / Trái tim người đi rơi dần từng mảnh, buồng ngực khô nhớ gió phương nam máu đỗ quyên khắc khoải quê nhà. / Mắt tháng Tư nở bông hoa trên cành hy vọng mỗi đóa hoa như một giọt nước mắt hồng rơi xuống trái tim tôi. / Mắt tháng Tư dẫu ngàn năm vô tự, mảnh lao đao lịch sử. Lật từng chương… / Giấy mực đời chép ra, ví thiếu. / Lấy da này viết để tạ nhau…
tháng tư đưa tay nhặt / vỡ nát của ngày xưa / còn đây, chồng sách cũ / những quả chín trái mùa / còn đây, chiều gió nổi / những ngôi mộ rạp mình / bia gỗ nào run rẩy / hồn linh nào tủi thân / chiến trường lâu đã nguội / hơi sắt và hơi đồng / mấy chục mùa hoa rụng / hư không tìm hư không
Tập “Thơ Khánh Trường” ra đời chỉ để “Vui thôi mà”, gồm ba phần: Phần 1: Ngẫu Hứng. Phần 2: Mai Anh Về Miền Trung & Những Bài Thơ Khác; và Phần 3: Khổ Lụy. Ngẫu Hứng là phần tôi thích nhất, tập hợp những bài thơ ngắn “bất chợt nẩy ra trong đầu”. Thơ được viết tự nhiên, không màu mè, không cơ bắp, không gồng, không làm dáng. Là phần mở đầu, Ngẫu Hứng cũng là phần tách riêng khỏi tập thơ, ở một vùng đất cao hơn, trên một khí hậu tươi mát, có nhịp sống tâm linh riêng. Trong khuôn khổ bài này xin chỉ đọc phần “Ngẫu Hứng”.
Ta. Ngồi một mình / Trên nóc nhà / Buổi sáng / Trước ngày bỏ đi / Khói thuốc tan trong mây/ Rượu. / Đổ đầy máng xối...