Hôm nay,  

Bài 9: Tránh Nguy Hiểm Trên Con Đường Tu Phải Dụng Pháp Trực Tâm

30/01/201600:00:00(Xem: 6410)
Nguyễn Huỳnh Mai
(Trích Sức Mạnh Tánh Không )

Con đường và phương pháp tu tập làm việc cần chuyển hướng. Đó là con đường Trực Tâm.

Con đường Trực Tâm là con đường gì?

Con đường trực tiếp đi vào tâm thức của ta và người để không còn hướng ngoại nữa.

Đây là con đường chuyên chú vào những gì mình cần sống, cần làm, không còn phân tâm về ngoại cảnh, hữu tình.

Khi tâm chuyển hướng thì ngoại cảnh, con người xung quanh sẽ chuyển theo tâm thức ta. Những người, những cảnh, không còn phù hợp cho giai đoạn hoán chuyển tâm thức cần tập trung vào phương pháp trực tâm tự tại trong tu học này, sẽ tự động xa dần sự liên hệ.

Ta không thể tiến sâu vào Đại đạo nếu không thi hành phương pháp trực tâm. Muốn hành pháp trực tâm phải có ý chí mạnh để đoạn ly những sự liên hệ, những nhu cầu không cần thiết cho sự tiến sâu vào sự trực chỉ của ý mệnh thiêng liêng mà Ơn Trên muốn chuyển đến cho thời kỳ hoàn nguyên chánh pháp.

Nếu không đi vào Trực Tâm và Trực Chỉ, ta chỉ sống, thở, ăn uống, tu tập bình thường, ngồi thiền viết sách rồi đợi đến ngày chết. Ta cũng chẳng làm được gì cho đời, cho đạo, cho đất nước, cho nhân loại. Tu như thế thì cũng ví như một ký sinh trùng của đạo, chỉ nhờ đạo mà sống một cuộc sống nhàn cư lạc đạo, an nhàn hạnh phúc quên đi thế sự mà thôi.

Tu thật sự phải làm việc, đóng góp, chứ không phải tu để sống nhờ vào pháp tu để hưởng lạc thú của pháp tu. Cũng như dùng một phương pháp đúng để được làm giàu. Hưởng sự giàu sang của vật chất và hưởng sự an nhàn của tâm linh thì cũng như nhau. Cả hai cũng chỉ là lạc thú: lạc thú tâm linh hay lạc thú vật chất cũng chẳng giúp được ai mà chỉ giúp mình hay hơn là người xung quanh được hưởng lây sự sung sướng ấy.

Tu là để nhìn rõ thấy rõ chính mình.

Phương pháp trực tâm là nhìn thẳng vào chánh tâm, chánh thức. Phải thức tỉnh một cách chân chánh, chứ không phải thức tỉnh, sáng suốt, khôn ngoan rồi lại gạt mình hay gạt người thì ta lại bị đọa ngược vào cõi vô minh.

Nếu không quyết định để hướng vào trực tâm ta sẽ mãi mãi sống trong vô minh của sự tỉnh thức.

Vô minh của tỉnh thức là con đường cùng. Vì như ta bước vào thiên đàng hay cực lạc thì tưởng mình thoát tục, hơn người rồi bắt đầu thấy không cần tu tập gì hơn để rồi hưởng lạc thú ở cõi cực lạc hay thiên đàng đó.

Thiên đàng tâm hay cực lạc tâm thay đổi mạnh như sấm, như sét liên tục. Ví như thức tỉnh và vô minh thay đổi chớp nhoáng. Ta đang ở trong cực lạc bỗng chốc rơi ngay sâu vào cõi địa ngục vô minh tâm tối.

Vì thế càng tu, càng thức tỉnh, càng nhìn mình kỹ hơn và biết rằng cực lạc, hay địa ngục luôn hiện diện song hành. Nếu không dùng pháp trực tâm thì ta sẽ rớt vào sự nguy hiểm do chính mình tạo ra.

Tránh nguy hiểm trên con đường tu phải dụng pháp Trực Tâm.

http://nguyenhuynhmai.com

Ý kiến bạn đọc
30/01/201616:40:07
Khách
Đã thức tỉnh rồi sao còn trở lại vô minh?
Như vậy chưa phải là thức tỉinh mà là ảo giác thức tỉnh chăng?
Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Chỉ trong vòng 465 ngày (26/04/2024-17/01/2023) đảng CSVN đã trải qua 3 cuộc khủng hoảng lãnh đạo thượng tầng chưa từng có trong lịch sử. Người duy nhất vẫn “vững như bàn thạch” là Tổng Bí thư Nguyễn Phú Trọng, 80 tuổi, nhưng ai sẽ thay ông Trọng để lãnh đạo đảng, sau Đại hội toàn quốc tháng 01 năm 2026 là câu hỏi chưa có câu trả lời...
Mới đây ở Việt Nam lại bùng nổ ra một vài vụ tham nhũng khá nghiêm trọng như vụ Vạn Thịnh Phát và Việt Á. Vào đầu năm nay, Transparency International báo cáo kết quả nghiên cứu tình trạng tham nhũng tại 180 nước trên thế giới trong đó có Việt Nam. Nhân dịp này chúng ta duyệt lại tình trạng tham nhũng ở Việt Nam.
Câu nói của cố thủ tướng Việt Cộng là Võ Văn Kiệt rằng ngày 30-4 có một triệu người vui và một triệu người buồn...
“Ý thức xã hội mới Việt Nam “là toàn bộ những tư tưởng, quan điểm, những tình cảm, tâm trạng, truyền thống tốt đẹp, v.v. của cộng đồng dân tộc Việt Nam, mà hạt nhân là chủ nghĩa Mác- Lênin, tư tưởng Hồ Chí Minh, đường lối, chủ trương của Đảng, chính sách, pháp luật của Nhà nước, phản ánh lợi ích căn bản của nhân dân nhằm phục vụ sự nghiệp xây dựng, bảo vệ xã hội mới”. Nói như thế là cuồng tín, vọng ngoại và phản bội ước vọng đi lên của dân tộc...
Nhiều sự việc thay đổi kể từ thập niên 1970 khi Richard Nixon và Mao Trạch Đông nghĩ ra công thức “một Trung Quốc” cho sự dị biệt của họ đối với quy chế Đài Loan. Nhưng nếu kết hợp với các biện pháp khác để tăng cường việc răn đe chống lại bất kỳ hành động xâm lược bất ngờ nào, chính sách này trong 50 năm qua vẫn có thể giúp cho việc gìn giữ hòa bình. Liệu Trung Quốc có thể cố tấn công Đài Loan vào năm 2027 không? Philip Davidson, Tư lệnh mãn nhiệm của Bộ Tư lệnh Ấn Độ-Thái Bình Dương của Mỹ, nghĩ như vậy hồi năm 2021 và gần đây ông đã tái khẳng định việc đánh giá của mình. Nhưng liệu Hoa Kỳ và Trung Quốc có định sẵn cho cuộc chiến trên hòn đảo này không, đó là một vấn đề khác. Trong khi nguy hiểm là có thật, một kết quả như vậy không phải là không thể tránh khỏi.
Khi nhận xét về chính trị tại Việt Nam, không những các quan sát viên quốc tế mà ngay cả nhân dân đều băn khoăn trước câu hỏi: dưới chế độ CSVN, cả quân đội lẫn công an đều là những công cụ bảo vệ cho đảng và chế độ, nhưng tại sao thế lực của công an và đại tướng công an Tô Lâm lại hoàn toàn lấn át quân đội như thế?
Có nhiều chỉ dấu Chủ tịch Quốc hội Vương Đình Huệ đã “lọt vào mắt xanh” Trung Quốc để giữ chức Tổng Bí thư đảng CSVN thay ông Nguyễn Phú Trọng nghỉ hưu. Những tín hiệu khích lệ đã vây quanh ông Huệ, 66 tuổi, sau khi ông hoàn tất chuyến thăm Trung Quốc từ 7 đến 12/04/2024.
“Hủ cộng”, tôi có thể hợm mình tuyên bố, với sự chứng thực của Google, là do tôi khai sinh trong khi mấy lời cảm thán tiếp nối là của Tố Hữu khi nhà thơ này, nhân chuyến thăm viếng Cuba, đã tiện lời mắng Mỹ: “Ô hay, bay vẫn ngu hoài vậy!” Gọi “khai sinh” cho hách chứ, kỳ thực, chỉ đơn thuần là học hỏi, kế thừa: sau “hủ nho”, “hủ tây” thì đến “hủ cộng”. “Hủ nho”, theo Việt Nam Tự Điển của Hội Khai Trí Tiến Đức, là “nhà nho gàn nát”, chỉ giới Nho học cố chấp, từng bị những thành phần duy tân, đặc biệt là nhóm Tự Lực Văn Đoàn, nhạo báng sâu cay vào thập niên 1930. Nếu “hủ nho” phổ biến cả thế kỷ nay rồi thì “hủ tây”, có lẽ, chỉ được mỗi mình cụ Hồ Tá Bang sử dụng trong vòng thân hữu, gia đình. Hồ Tá Bang là một trong những nhà Duy Tân nổi bật vào đầu thế kỷ 20, chủ trương cải cách theo Tây phương nhưng, có lẽ, do không ngửi được bọn mê tín Tây phương nên mới có giọng khinh thường: "Chúng nó trước hủ nho giờ lại hủ tây!" [1]
Mới đấy mà đã 20 năm kể từ khi đảng CSVN cho ra đời Nghị quyết 36 về “Công tác đối với người Việt Nam ở nước ngoài” (26/03/2004-26/03/2024). Nhưng đâu là nguyên nhân chưa có “đoàn kết trong-ngoài” để hòa giải, hòa hợp dân tộc?
Cả Hiến Pháp 2013 và Luật Công An Nhân Dân năm 2018 đều quy định công an nhân dân là lực lượng bảo đảm an toàn cho nhân dân và chống tội phạm. Tại sao trên thực tế nhân dân Việt lại sợ hãi công an CSVN hơn sợ cọp?
NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.