Hôm nay,  

Đấu Tranh Cùng Với Bà Con Dân Oan

17/03/201100:00:00(Xem: 12228)
Đấu Tranh Cùng Với Bà Con Dân Oan

Đoàn Hùng
Tình trạng lạm pháp, vật giá leo thang tại Việt Nam kéo dài từ cuối năm 2010 đến nay đã làm đại đa số đồng bào cả nước khốn đốn. Sự khốn khó này cứ từng nấc khắc vào xương thịt người dân sau 4 lần nhà cầm quyền phá giá đồng bạc, rồi lại toan tính đổi tiền trong nay mai. Làn sóng lo âu, bất mãn đang lan rộng vào từng nhà từng ngõ.
Sự bất mãn nói trên không chỉ biểu hiện tại những cuộc đình công đòi tăng lương của công nhân các xí nghiệp mà còn hiện rõ nơi những khuôn mặt hốc hác ngày càng đông tại các buổi biểu tình đòi công lý của bà con dân oan; những người đã bị mất hết tất cả tài sản, ruộng đất vào tay các quan chức cầm quyền và nay càng khó dành dụm tiền bạc để kéo từ các tỉnh xa về Sài Gòn và Hà Nội, lê lết kêu oan trước các cơ quan lạnh tình lạnh nghĩa. Bà con dân oan là thành phần đang bị nhiều thiệt thòi nhất trong xã hội Việt Nam hiện nay.
Người ta chưa có thể làm một cuộc kiểm kê chính thức và chính xác về số gia đình rơi vào hoàn cảnh dân oan từ năm 1975 đến nay, nhưng theo ước tính của Ủ ban Thanh tra Chính phủ vào năm 2007 thì số dân oan lên đến 4 triệu người, chiếm 4,6% dân số. Chắc chắn con số thật còn cao hơn nhiều và càng gia tăng khi nhà cầm quyền cho thành lập các Tập đoàn kinh tế. Các tập đoàn này thẳng tay cưỡng chiếm ruộng đất, nhà cửa của dân, nhân danh phát triển nhưng phần lớn xoay qua buôn bán kiếm lời hoặc sử dụng một cách bừa bãi. Sự phá sản của Tập đoàn công nghiệp đóng tàu Vinashin với món nợ lên đến 5 tỷ Mỹ kim vào tháng 8 năm 2010 là trường hợp điển hình.
Bị đẩy đến đường cùng, bà con dân oan buộc phải bám theo “kẻ chiếm đất” để khiếu kiện triền miên, không để cho kẻ gian nuốt trọn tài sản của mình. Chính sự kiên trì này của tập thể bà con dân oan trên cả nước đã và đang là điều nhức nhối cho chế độ Hà Nội, vì hai lý do:
Thứ nhất, nạn tham nhũng lan tràn quá sâu rộng trong các cơ chế đảng và nhà nước đã trói tay chế độ, không thể nào giải quyết các trường hợp oan ức của người dân. Cán bộ ở mọi cấp cố tình bao che lẫn nhau để làm giàu bất chính.
Thứ hai, sự bất mãn và phẫn nộ của người dân, nhất là đối với những tài sản đất đai do cha ông để lại nay bị chế độ cưỡng đoạt, sẽ không bao giờ nguôi ngoai và sẽ cứ liên tiếp bùng lên mỗi khi nhìn thấy cảnh sống xa hoa của những gia đình cán bộ đã cướp bóc tài sản của họ.
Chính sách của nhà cầm quyền CSVN hiện nay là cố tình làm ngơ những đơn khiếu kiện và chấp nhận những cuộc tụ họp phản đối của bà con dân oan tại những nơi gọi là “trụ sở tiếp dân” trong một thời gian cố định nào đó rồi bắt phải giải tán. Đây là thủ đoạn vừa để “xả xú bắp” những bất mãn của bà con dân oan, vừa để kéo dài thời gian, bào mòn sức lực của bà con, mà không hề có ý định giải quyết các vụ việc oan trái. Rốt cuộc, bà con dân oan tốn biết bao công lao, thời giờ, biết bao tiền bạc chắt chiu từ quê nhà, và biết bao những đau khổ sống lê lết trên vỉa hè ... nhưng tất cả công sức đó vẫn như nước trôi tuột qua lá môn.
Nếu bà con dân oan tiếp tục lộ trình tranh đấu trong cô đơn như trong nhiều thập niên vừa qua, chắc chắn nhà cầm quyền CSVN sẽ tiếp tục thủ đoạn hiện tại để né tránh. Đã đến lúc, mọi người mọi giới, trong tình nghĩa đồng bào, hãy tiếp tay giúp bà con dân oan tranh đấu cho nguyện vọng của họ sớm được thành tựu. Nỗ lực này phải có sự hỗ trợ giữa người Việt Nam ở trong và ngoài nước, nhất là cùng nhau sát vai cùng bà con ngay tại hiện trường để bày tỏ nguyện vọng chung.

Mặc dù từ trước đến nay, những tiếng nói của bà con dân oan đã được tiếp vận qua các làn sóng phổ biến tại hải ngoại, kể cả hình ảnh của những cuộc biểu tình; nhưng như thế chưa đủ. Đã đến lúc Cộng đồng người Việt tại hải ngoại cần kéo về cùng đứng với dân oan để làm bùng lên hơn nữa sự chú ý của công luận Việt Nam và quốc tế, và để tạo áp lực nhà cầm quyền CSVN phải nghiêm chỉnh giải quyết những oan ức của người dân một cách cụ thể.
Nếu chúng ta muốn những nỗ lực tranh đấu của bà con dân oan đẩy nhà cầm quyền CSVN vào thế tiến thoái lưỡng nan và tạo thành sức bật cho đồng bào cả nước vùng lên chống những bất công, áp bức hiện nay, đã đến lúc chính chúng ta phải trực diện cùng với bà con dân oan để đưa nỗi thống khổ của họ lan tỏa khắp nơi.
Với ý nguyện đó, chúng ta nay được biết ít là vào ngày 14 tháng 3 năm 2011, đã có ba đảng viên đảng Việt Tân gồm chị Jennifer Trương (chị Nhu), anh Nguyễn Lý Trọng (anh Thái) và anh Nguyễn Quang Khanh (anh Sơn) đã về Việt Nam cùng tham gia cuộc biểu tình với hơn 100 bà con dân oan tại 210 Võ Thị Sáu, Sài Gòn. Cuộc biểu tình này đã quy tụ bà con từ Cần Thơ, An Giang, Tiền Giang, Đồng Tháp, Đồng Nai và cả Sài Gòn, với những biểu ngữ đòi trả lại ruộng đất và nhất là tố cáo đích danh một số cán bộ lãnh đạo đã cưỡng chiếm tài sản của họ. Đặc biệt bà con dân oan đã thay phiên nhau bày tỏ những nguyện vọng của mình qua các cuộc phỏng vấn của đài Á Châu Tự Do, Đài Chân Trời Mới và các hãng thông tấn nước ngoài.
Theo các dữ kiện tổng hợp thì tuy không ra tay giải tán cuộc biểu tình ngay vào giờ phút đầu tiên, nhưng CSVN đã huy động rất nhiều công an đủ loại, vừa đưa xe án ngữ mặt tiền để cản trở những ai muốn chụp hình đoàn biểu tình, vừa cho xe phóng thanh khuyếch đại âm thanh để làm khó các cuộc trả lời phỏng vấn. Non hai tiếng đồng hồ sau, công an bắt đầu ra tay trấn áp và bắt giải tán cuộc biểu tình, trong sự phản đối mạnh mẽ của đồng bào. Công an đã bắt giữ ba đảng viên Việt Tân nói trên và một số bà con dân oan đưa về trụ sở công an phường 6 quận 3 thành phố Sài Gòn. Tính đến nay, 48 tiếng đồng hồ sau cuộc biểu tình, ba đảng viên Việt Tân vẫn còn bị công an CSVN giam giữ.
Theo thông báo của Đảng Việt Tân, ba đảng viên của tổ chức này đã không làm bất cứ điều gì vi phạm luật pháp của CSVN. Ngược lại họ đã có những hành động hợp với lẽ phải và lương tâm khi đứng biểu tình và giúp đỡ bà con dân oan bày tỏ nguyện vọng trước công luận. Nhà cầm quyền CSVN không thể dùng vũ lực hay luật rừng để bóp nghẹt tiếng nói của bà con dân oan. Các hành động đàn áp bà và những người ủng hộ họ chỉ góp thêm bằng chứng về hành vi chà đạp nhân quyền và bản chất kém văn minh của tập thể lãnh đạo CSVN.
Nếu chúng ta nóng lòng muốn Việt Nam phải có sự chuyển mình sau khi chứng kiến những thành quả ngoạn mục của cuộc cách mạng Hoa Lài tại Bắc Phi thì đây là lúc mà Cộng đồng người Việt hải ngoại phải hòa nhập đấu tranh cùng với đồng bào cả nước. Việc ba đảng viên đảng Việt Tân (và chắc là còn có các nhân sự khác nữa) tham dự cuộc biểu tình với dân oan vào ngày 14 tháng 3 vừa qua hiển nhiên chỉ là bước khởi đầu. Nỗ lực tạo sự chan hòa đấu tranh giữa người Việt ở trong và ngoài nước của các anh chị này đáng để chúng ta tiếp tay. Đây là đóng góp cụ thể cho tiến trình dẫn đến ngày Việt Nam thật sự có công bằng, công lý, tự do và tình người.
Đoàn Hùng
Ngày 16/3/2011

Ý kiến bạn đọc
17/03/201114:30:14
Khách
Cãm ơn các bác đã anh dũng đấu tranh cho Dân tộc Vietnam.
chúng ta 90 triệu dồng bào ở trong nước, chỉ cần mỗi người một chân cũng đũ để đạp chết Bọn công an rồi
Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Chỉ trong vòng 465 ngày (26/04/2024-17/01/2023) đảng CSVN đã trải qua 3 cuộc khủng hoảng lãnh đạo thượng tầng chưa từng có trong lịch sử. Người duy nhất vẫn “vững như bàn thạch” là Tổng Bí thư Nguyễn Phú Trọng, 80 tuổi, nhưng ai sẽ thay ông Trọng để lãnh đạo đảng, sau Đại hội toàn quốc tháng 01 năm 2026 là câu hỏi chưa có câu trả lời...
Mới đây ở Việt Nam lại bùng nổ ra một vài vụ tham nhũng khá nghiêm trọng như vụ Vạn Thịnh Phát và Việt Á. Vào đầu năm nay, Transparency International báo cáo kết quả nghiên cứu tình trạng tham nhũng tại 180 nước trên thế giới trong đó có Việt Nam. Nhân dịp này chúng ta duyệt lại tình trạng tham nhũng ở Việt Nam.
Câu nói của cố thủ tướng Việt Cộng là Võ Văn Kiệt rằng ngày 30-4 có một triệu người vui và một triệu người buồn...
“Ý thức xã hội mới Việt Nam “là toàn bộ những tư tưởng, quan điểm, những tình cảm, tâm trạng, truyền thống tốt đẹp, v.v. của cộng đồng dân tộc Việt Nam, mà hạt nhân là chủ nghĩa Mác- Lênin, tư tưởng Hồ Chí Minh, đường lối, chủ trương của Đảng, chính sách, pháp luật của Nhà nước, phản ánh lợi ích căn bản của nhân dân nhằm phục vụ sự nghiệp xây dựng, bảo vệ xã hội mới”. Nói như thế là cuồng tín, vọng ngoại và phản bội ước vọng đi lên của dân tộc...
Nhiều sự việc thay đổi kể từ thập niên 1970 khi Richard Nixon và Mao Trạch Đông nghĩ ra công thức “một Trung Quốc” cho sự dị biệt của họ đối với quy chế Đài Loan. Nhưng nếu kết hợp với các biện pháp khác để tăng cường việc răn đe chống lại bất kỳ hành động xâm lược bất ngờ nào, chính sách này trong 50 năm qua vẫn có thể giúp cho việc gìn giữ hòa bình. Liệu Trung Quốc có thể cố tấn công Đài Loan vào năm 2027 không? Philip Davidson, Tư lệnh mãn nhiệm của Bộ Tư lệnh Ấn Độ-Thái Bình Dương của Mỹ, nghĩ như vậy hồi năm 2021 và gần đây ông đã tái khẳng định việc đánh giá của mình. Nhưng liệu Hoa Kỳ và Trung Quốc có định sẵn cho cuộc chiến trên hòn đảo này không, đó là một vấn đề khác. Trong khi nguy hiểm là có thật, một kết quả như vậy không phải là không thể tránh khỏi.
Khi nhận xét về chính trị tại Việt Nam, không những các quan sát viên quốc tế mà ngay cả nhân dân đều băn khoăn trước câu hỏi: dưới chế độ CSVN, cả quân đội lẫn công an đều là những công cụ bảo vệ cho đảng và chế độ, nhưng tại sao thế lực của công an và đại tướng công an Tô Lâm lại hoàn toàn lấn át quân đội như thế?
Có nhiều chỉ dấu Chủ tịch Quốc hội Vương Đình Huệ đã “lọt vào mắt xanh” Trung Quốc để giữ chức Tổng Bí thư đảng CSVN thay ông Nguyễn Phú Trọng nghỉ hưu. Những tín hiệu khích lệ đã vây quanh ông Huệ, 66 tuổi, sau khi ông hoàn tất chuyến thăm Trung Quốc từ 7 đến 12/04/2024.
“Hủ cộng”, tôi có thể hợm mình tuyên bố, với sự chứng thực của Google, là do tôi khai sinh trong khi mấy lời cảm thán tiếp nối là của Tố Hữu khi nhà thơ này, nhân chuyến thăm viếng Cuba, đã tiện lời mắng Mỹ: “Ô hay, bay vẫn ngu hoài vậy!” Gọi “khai sinh” cho hách chứ, kỳ thực, chỉ đơn thuần là học hỏi, kế thừa: sau “hủ nho”, “hủ tây” thì đến “hủ cộng”. “Hủ nho”, theo Việt Nam Tự Điển của Hội Khai Trí Tiến Đức, là “nhà nho gàn nát”, chỉ giới Nho học cố chấp, từng bị những thành phần duy tân, đặc biệt là nhóm Tự Lực Văn Đoàn, nhạo báng sâu cay vào thập niên 1930. Nếu “hủ nho” phổ biến cả thế kỷ nay rồi thì “hủ tây”, có lẽ, chỉ được mỗi mình cụ Hồ Tá Bang sử dụng trong vòng thân hữu, gia đình. Hồ Tá Bang là một trong những nhà Duy Tân nổi bật vào đầu thế kỷ 20, chủ trương cải cách theo Tây phương nhưng, có lẽ, do không ngửi được bọn mê tín Tây phương nên mới có giọng khinh thường: "Chúng nó trước hủ nho giờ lại hủ tây!" [1]
Mới đấy mà đã 20 năm kể từ khi đảng CSVN cho ra đời Nghị quyết 36 về “Công tác đối với người Việt Nam ở nước ngoài” (26/03/2004-26/03/2024). Nhưng đâu là nguyên nhân chưa có “đoàn kết trong-ngoài” để hòa giải, hòa hợp dân tộc?
Cả Hiến Pháp 2013 và Luật Công An Nhân Dân năm 2018 đều quy định công an nhân dân là lực lượng bảo đảm an toàn cho nhân dân và chống tội phạm. Tại sao trên thực tế nhân dân Việt lại sợ hãi công an CSVN hơn sợ cọp?
NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.