Hôm nay,  

Giới Thiệu ‘Câu Chuyện Da Cam/Dioxin Việt Nam’ Của Mai Thanh Truyết Tại Thư Viện Việt Nam (080503)

16/05/200800:00:00(Xem: 9358)

Hôm nay, chúng ta gặp nhau ở đây để nói về một trong rất nhiều thảm kịch của Việt Nam.

Đó là hiện tượng kỳ lạ và đau lòng của một chính quyền đã đầu độc người dân và tự đầu độc bằng những thủ đoạn ngoa ngụy để cuối cùng phơi bày cho thế giới thấy rõ bản chất của mình. Chính quyền đầu độc người dân bằng chất dioxins, và tự đầu độc bằng chuyện chất độc da cam để đòi ăn vạ nước khác, và cuối cùng thì chuyện ăn vạ bắt đền ấy không thành trong khi người dân và môi sinh vẫn tiếp tục bị nhiễm độc.

Trong một nước Việt Nam thực sự tự do và độc lập, nếu chẳng may đất nước mà gặp một vấn đề đe dọa môi sinh và mạng sống con người như vậy, chúng ta đã giải quyết theo cách khác. Hoàn cảnh đất nước không được như vậy nên, từ ở rất xa, nhiều người đã phải tự động đứng lên gióng tiếng chuông cảnh báo.

Trước hết, xin nói về tinh thần tự động và tự nguyện ấy.

Nếu có một chính quyền dân chủ đúng nghĩa, hội trường này đã phải là một nhà văn hoá của Việt Nam ở tại California, nơi phục vụ người Việt Nam và những ai muốn tìm hiểu về văn hoá Việt Nam. Chuyện ấy không có và chưa thể có. Nhưng, tại quận Cam này, người Việt đã tự động đứng lên và chung sức thành lập ra Thư viện Việt Nam.

Cùng với một số hội đoàn bảo trợ, Thư viện Việt Nam đã tổ chức buổi ra mắt sách ngày hôm nay, như đã từng tự động thực hiện nhiều sinh hoạt quý báu khác để chúng ta bảo tồn và phát huy được văn hoá của người Việt. Chúng ta không có chính quyền, chính người dân đã tự động đảm nhiệm những việc cần thiết ấy và đáng lẽ đấy phải là một bài học cho lãnh đạo Hà Nội, về vai trò cần thiết của người dân, của một xã hội dân sự có tự do.

Điểm thứ hai, cuốn sách chúng ta chào mừng hay hôm nay là kết quả từ một công trình tập thể của một tổ chức cũng tự nguyện và hoàn toàn tư nhân, là Hội Khoa học và Kỹ thuật Việt Nam.

Một số chuyên gia trong nhiều lãnh vực đã lập ra hội này từ hơn một chục năm nay để chiếu ánh sáng khách quan của khoa học lên nhiều vấn đề của đất nước hầu giúp ích cho người khác, kể cả và nhất là người Việt Nam ở trong nước. Khi chính quyền vô dụng và độc tài tại Hà Nội chẳng làm được gì thì chính là người dân, dù ở bất cứ nơi đâu, cũng phải tự giải quyết lấy vấn đề.

Vấn đề mà chúng ta đề cập ngày hôm nay đã được Hội Khoa học và Kỹ thuật Việt Nam chú ý, theo dõi, tìm hiểu và nghiên cứu từ đã lâu, với những tiêu chuẩn khoa học nghiêm túc nhất. Nay kết quả của công trình khảo cứu ấy được in thành sách để phổ biến cho mọi người cùng biết.

Chúng ta nên đọc cuốn sách này như thế nào"

Chúng tôi xin đề nghị một các nhìn cuốn sách này theo khảo hướng của một người "ngoại đạo" - không có kiến thức gì nhiều về khoa học hoá chất hay y khoa hay môi sinh.

Trong xã hội Hoa Kỳ, ta đã đọc hay xem nhiều tác phẩm văn chương hay điện ảnh thuộc loại chính trị giả tưởng, một loại politic fiction, một loại trinh thám nghẹt thở. Các tác giả đầy trí tưởng tượng của Mỹ đã dựng lên nhiều truyện về những âm mưu đen tối của quân khủng bố, hoặc một cơ quan tình báo thâm độc hay một tổ hợp kinh doanh gian xảo. Cốt truyện được dàn dựng công phu khiến người đọc truyện hay khán giả xem phim phải chú tâm theo dõi, xem âm mưu lường gạt ác độc ấy cuối cùng có thành hay không.

Chúng tôi xin đề nghị là ta sẽ đọc cuốn "Câu chuyện Da Cam/Dixon Việt Nam" do Tiến sĩ Mai Thanh Truyết biên soạn cùng các chuyên gia của Hội Khoa học và Kỹ thuật Việt Nam theo tinh thần đó. Như theo dõi một câu truyện trinh thám ly kỳ.

Để cùng xem Hà Nội dàn dựng âm mưu ra sao với kết quả thế nào.

Phần đầu của cuốn sách, gồm tám chương, sẽ cho ta những thông tin cần thiết của bối cảnh, về nguyên ủy của vấn đề gọi là chất độc da cam do Quân lực Hoa Kỳ đã rải tại Việt Nam từ 1961 đến 1972. Xin hãy dọc ky chương năm của cuốn sách để thấy những cố gắng trình bày chính xác và nghiêm chỉnh này cho nhìn ra một sự thật khác tiềm ẩn bên dưới: sự tình ra sao đã được cuốn sách ghi lại như vậy, vì các tác giả không có nhu cầu "chạy tội cho Hoa Kỳ" như nhiều người của Hà Nội có thể xuyên tạc!

Như trong nhiều truyện trinh thám gián điệp của Mỹ, mấu chốt của câu chuyện đòi hỏi một số thông tin có vẻ kỹ thuật kỳ bí. Cuốn sách ra mắt hôm nay cũng nên được đọc như vậy trong phần mở đầu, và xin độc giả đừng bị dội vì những chi tiết về hoá học hay độc tố học, mà chỉ cần biết rằng đấy là nguyên ủy của sự việc, như Hà Nội và dư luận vẫn thường nói tới.

Qua phần hai gồm 16 chương, ta mới đi vào phần gay cấn nhất của câu truyện trinh thám, về âm mưu và ý đồ ăn vạ của Hà Nội, với sự toa rập của một số người xưng danh khoa học gia quốc tế, nào Mỹ nào Úc, nào Đức nào Ý, mà thực sự là đồng lõa của tội ác. Mà không phải một tội. Nếu không tìm hiểu kỹ chuyện này mà cứ nghe rằng có giáo sư này hay nhà khoa học nọ đứng ra bênh vực luận cứ của Hà Nội, chúng ta có thể suy đoán rằng dù sao thì có lẽ Hà Nội cũng có lý. Và suy đoán vậy là sai!

Vì sao lại nói là các khoa học gia mà công trình được Hà Nội trích dẫn là hai lần phậm tội đồng lõa"

Tội thứ nhất là làm chứng gian cho một chế độ bất lương. Và khi bị bắt quả tang thì tắt đèn bỏ chạy. Tội thứ hai, ghê tởm hơn thế, là cam tâm nhắm mắt trước một tai họa rất lớn mà người dân Việt Nam đang là nạn nhân. Đó là tung ra quá nhiều dioxins độc hại cho sức khoẻ và sinh mạng người dân lẫn môi trường sinh sống của những thế hệ về sau.

Nói cho đơn giản, Chính quyền Hà Nội đang đầu độc người dân với các độc chất dioxins, tới khi hậu quả của nạn đầu độc ấy trở thành mười mươi rõ rệt thì họ quy tội cho chất khai quang đã được rải xuống Việt Nam từ mấy chục năm về trước!

Hà Nội tung hoả mù để che giấu tội ác, và bị bắt quả tang.

Đây là lý do vì sao mà đơn kiện của mấy con rối nước của Hà Nội trong cái gọi là Hội Nạn nhân Chất độc Da cam / Dioxin đã bị các toà án Hoa Kỳ, kể cả toà Kháng án cấp Liên bang tại Khu vực II của New York bác bỏ cách đây ba tháng.

Phần thứ ba gồm 18 chương của cuốn sách là phần lý thú vì cho ta nhiều hình ảnh sống động của trận đấu giữa thiện và ác, và sự chứng kiến của dư luận thế giới về tội lường gạt và tội đầu độc người dân bằng những hoá chất gọi là bảo vệ thực vật. Đọc các chương này, ta có cảm giác lý thú của khán giả khi thấy cái ác cuối cùng đã không thắng và đành lằng lặng chìm trong bóng tối.

Nhưng kết luận trong 60 trang sau cùng của ba chương cuối lại rọi đèn vào góc tối đó để phơi bày ra một sự thật là thế giới đang quan tâm đến các độc chất dioxins được sử dụng bừa bãi và gây rất nhiều tai họa cho người dân. Tệ nạn ấy đang xảy ra tại Việt Nam.

Khi gợi ý người đọc nên theo dõi câu chuyện này như một truyện trinh thám, chúng tôi chỉ mong độc giả tìm thấy sự tò mò rồi say mê để tìm hiểu một vấn đề có vẻ khô khan khó hiểu cho tường tận. Nhưng câu chuyện chất độc da cam không là truyện để giải trí, xem chơi rồi bỏ.

Nó là một bi kịch cho đất nước.

Vì là một bi kịch nên các nhà khoa học trong Hội Khoa học và Kỹ thuật đã dành 10 năm theo sát hồ sơ, đã nhiều lần gióng lên tiếng chuông báo động người Việt về một tai họa có thật đang xày ra, với những lý luận khách quan trên các dữ kiện khoa học và xác thực.

Nếu chúng ta coi đây là một cuốn sách "chống Cộng" - Hà Nội tất nhiên cũng sẽ tri hô như vậy -  thì vẫn là phụ lòng các nhà khoa học. Họ không có nhu cầu tố cộng như vậy. Chỉ cần một chương 24 về Bác sĩ Dương Quỳnh Hoa cũng đủ nói lên sự u mê của trí tuệ khi tin tưởng vào chủ nghĩa cộng sản.

Các nhà khoa học của chúng ta nhìn xa hơn thế, và xuyên qua tấm màn bịp bợm của chế độ cộng sản, họ chỉ ra những sự thật còn ghê tởm kinh hãi hơn. Chúng ta nên cám ơn các tác giả, như Tiến sĩ Mai Thanh Truyết, Kỹ sư Nguyễn Minh Quang cùng Giáo sư Trần Cảnh Xuân và các chuyên gia của Hội Khoa học và Kỹ thuật đã tự động, tự nguyện thực hiện công trình nghiên cứu này cho chúng ta.

Bây giờ, đến lượt chúng ta cũng phải tự động và tự nguyện quảng bá sự thật này cho mọi người cùng biết, nhất là cho đồng bào ở trong nước.

Lời cuối của chúng tôi là khi gấp lại trang sách u buồn này, tôi vẫn còn nhìn thấy hình ảnh của những con người dị dạng trong bồn formaldehyde còn gọi là formal. Nhưng không hiểu sao, tôi lại thấy hình ảnh của Hồ Chí Minh trong cái bồn Ba Đình. Đấy là hình ảnh kết thúc cuốn phim tưởng là trinh thám mà hoá ra là chuyện tà ma của một bầy quỷ dữ.

Và chúng vẫn đang ngự trị trên quê hương.

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Câu nói của cố thủ tướng Việt Cộng là Võ Văn Kiệt rằng ngày 30-4 có một triệu người vui và một triệu người buồn...
“Ý thức xã hội mới Việt Nam “là toàn bộ những tư tưởng, quan điểm, những tình cảm, tâm trạng, truyền thống tốt đẹp, v.v. của cộng đồng dân tộc Việt Nam, mà hạt nhân là chủ nghĩa Mác- Lênin, tư tưởng Hồ Chí Minh, đường lối, chủ trương của Đảng, chính sách, pháp luật của Nhà nước, phản ánh lợi ích căn bản của nhân dân nhằm phục vụ sự nghiệp xây dựng, bảo vệ xã hội mới”. Nói như thế là cuồng tín, vọng ngoại và phản bội ước vọng đi lên của dân tộc...
Nhiều sự việc thay đổi kể từ thập niên 1970 khi Richard Nixon và Mao Trạch Đông nghĩ ra công thức “một Trung Quốc” cho sự dị biệt của họ đối với quy chế Đài Loan. Nhưng nếu kết hợp với các biện pháp khác để tăng cường việc răn đe chống lại bất kỳ hành động xâm lược bất ngờ nào, chính sách này trong 50 năm qua vẫn có thể giúp cho việc gìn giữ hòa bình. Liệu Trung Quốc có thể cố tấn công Đài Loan vào năm 2027 không? Philip Davidson, Tư lệnh mãn nhiệm của Bộ Tư lệnh Ấn Độ-Thái Bình Dương của Mỹ, nghĩ như vậy hồi năm 2021 và gần đây ông đã tái khẳng định việc đánh giá của mình. Nhưng liệu Hoa Kỳ và Trung Quốc có định sẵn cho cuộc chiến trên hòn đảo này không, đó là một vấn đề khác. Trong khi nguy hiểm là có thật, một kết quả như vậy không phải là không thể tránh khỏi.
Khi nhận xét về chính trị tại Việt Nam, không những các quan sát viên quốc tế mà ngay cả nhân dân đều băn khoăn trước câu hỏi: dưới chế độ CSVN, cả quân đội lẫn công an đều là những công cụ bảo vệ cho đảng và chế độ, nhưng tại sao thế lực của công an và đại tướng công an Tô Lâm lại hoàn toàn lấn át quân đội như thế?
Có nhiều chỉ dấu Chủ tịch Quốc hội Vương Đình Huệ đã “lọt vào mắt xanh” Trung Quốc để giữ chức Tổng Bí thư đảng CSVN thay ông Nguyễn Phú Trọng nghỉ hưu. Những tín hiệu khích lệ đã vây quanh ông Huệ, 66 tuổi, sau khi ông hoàn tất chuyến thăm Trung Quốc từ 7 đến 12/04/2024.
“Hủ cộng”, tôi có thể hợm mình tuyên bố, với sự chứng thực của Google, là do tôi khai sinh trong khi mấy lời cảm thán tiếp nối là của Tố Hữu khi nhà thơ này, nhân chuyến thăm viếng Cuba, đã tiện lời mắng Mỹ: “Ô hay, bay vẫn ngu hoài vậy!” Gọi “khai sinh” cho hách chứ, kỳ thực, chỉ đơn thuần là học hỏi, kế thừa: sau “hủ nho”, “hủ tây” thì đến “hủ cộng”. “Hủ nho”, theo Việt Nam Tự Điển của Hội Khai Trí Tiến Đức, là “nhà nho gàn nát”, chỉ giới Nho học cố chấp, từng bị những thành phần duy tân, đặc biệt là nhóm Tự Lực Văn Đoàn, nhạo báng sâu cay vào thập niên 1930. Nếu “hủ nho” phổ biến cả thế kỷ nay rồi thì “hủ tây”, có lẽ, chỉ được mỗi mình cụ Hồ Tá Bang sử dụng trong vòng thân hữu, gia đình. Hồ Tá Bang là một trong những nhà Duy Tân nổi bật vào đầu thế kỷ 20, chủ trương cải cách theo Tây phương nhưng, có lẽ, do không ngửi được bọn mê tín Tây phương nên mới có giọng khinh thường: "Chúng nó trước hủ nho giờ lại hủ tây!" [1]
Mới đấy mà đã 20 năm kể từ khi đảng CSVN cho ra đời Nghị quyết 36 về “Công tác đối với người Việt Nam ở nước ngoài” (26/03/2004-26/03/2024). Nhưng đâu là nguyên nhân chưa có “đoàn kết trong-ngoài” để hòa giải, hòa hợp dân tộc?
Cả Hiến Pháp 2013 và Luật Công An Nhân Dân năm 2018 đều quy định công an nhân dân là lực lượng bảo đảm an toàn cho nhân dân và chống tội phạm. Tại sao trên thực tế nhân dân Việt lại sợ hãi công an CSVN hơn sợ cọp?
Càng gần các Hội nghị Trung ương bàn về vấn đề Nhân sự khóa đảng XIV 2026-2031, nội bộ đảng CSVN đã lộ ra vấn đề đảng viên tiếp tay tuyên truyền chống đảng. Ngoài ra còn có hiện tượng đảng viên, kể cả cấp lãnh đạo chủ chốt đã làm ngơ, quay mặt với những chống phá Chủ nghĩa Mác-Lênin và tư tưởng Cộng sản Hồ Chí Minh...
Hí viện Crocus City Hall, cách Kremlin 20 km, hôm 22 tháng O3/2024, đang có buổi trình diển nhạc rock, bị tấn công bằng súng và bom làm chết 143 người tham dự và nhiều người bị thương cho thấy hệ thống an ninh của Poutine bất lực. Trước khi khủng bố xảy ra, tình báo Mỹ đã thông báo nhưng Poutine không tin, trái lại, còn cho là Mỹ kiếm chuyện khiêu khích...
NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.