Hai giờ sáng ở một nơi không phải quê nhà
tôi đến thành phố vào hai giờ sáng lạnh lẽo vô hồn
cơn mưa rơi ngoài hàng hiên có con chim bồ câu trú ẩn
ánh điện vàng như thây ma bên mái chái
người homeless nằm co quắp dưới gầm cầu
đưa tay xin điếu thuốc
trời về khuya lặng lẽ như vì sao băng
tôi nhập vào hư không để thở
để ngó vào bóng đêm mong chờ một tiếng động
để không lạc đường vào cô quạnh hẩm hiu
hai giờ sáng ở một nơi không phải quê nhà
sao lại nhớ ai rao bánh mì khuya khoắt
tôi dựa vào chiếc ghế từ đời ông cố ông sơ
của một ngày dài hơn lịch sử
dù cây lộc vừng đã mấy lần hờn dỗi chẳng ra hoa
hàng thùy dương bờ cát trắng chan hòa
những chiều sóng xô cát đuổi
tóc tôi dài hai nhánh sông khép lại
tình ái như đám rong nằm phơi khô giữa bãi
không hề hay biết từng đoàn người
đã chìm sâu dưới đáy biển
vào một ngày biến động xa xưa
tôi đến thành phố vào hai giờ sáng
trời cuối năm như hấp hối lạnh lùng
làm cành cây trơ giống mặt người thiếu tuổi
người homeless lại xin thêm điếu thuốc
ở bên kia đường cây xăng còn thức
đứa con gái mặc áo ấm xuống xe
đi về phía bình minh mái tóc
rối bù theo cơn gió ẩn hiện giữa đôi chân
bước trên sỏi đá u buồn
từ xa có tiếng còi tàu xe lửa xuyên bang
làm nhớ lại bài hát tiếng còi trong sương đêm
đã nghe đã nghe và đã nghe
từ sâu thẳm của thế kỷ dại khờ
bốn ngàn năm tôi vẫn đi một mình
qua năm mươi tiểu bang nước mỹ
và đêm nay tôi trở về thành phố
mà ngày đầu tiên mới đến
ăn lát bánh mì kẹp thịt
uống lon coke
nhìn lỗ đen trên bầu trời khép lại
khi nỗi cô đơn là giọt nước bên thềm
của người homeless nằm co chân chờ bản tin thời tiết
mà chiến sự vẫn tiếp diễn nơi chúa ra đời
chẳng có phép màu nào làm ngưng lại được
khi máy bay không người lái vẫn vần vũ trên trời
hai giờ sáng như hai nỗi đời không gặp lại
ngày mai tôi sẽ quay ngược giờ theo ý thích của tôi
để mùa đông đừng đến muộn cùng giọt mưa rơi
ngoài hàng hiên sẩm tối
cho mắt tôi thôi thở dài khi ngày tháng cứ trôi qua
làm vết nhăn lên đám mây không còn vì sao cuộn lại
như khi đưa tay lục tìm một điều gì không rõ
để bật lên ánh lửa giữa đêm trường
ngày mai con đường có chia ra nhiều ngõ
nơi đồng bằng thấp thoáng màu áo của người xưa
như màu xanh của tỉnh thành phía bắc
chưa một lần về thăm dãy núi cao
nghe tiếng con vượn hú
cho lòng trôi từ vượn lên người
của thời sơ khai mà mẹ tôi quấn lá
đẻ ra tôi bên bụi cỏ hoang đường
tôi đến thành phố vào hai giờ sáng
tiếng chuông nhà thờ còn ngủ ở trên cây
thế giới bây giờ vẫn im lìm như thời đại dịch
tôi vẫn đeo khẩu trang đón chuyến xe về
vùng tuyết trắng ban sơ khi mới tìm ra châu mỹ
cùng đàn gà tây mà đến lễ tạ ơn
người ta làm thịt để ăn
hai giờ sáng của một đời người
chỉ là nỗi phù du dâu bể.
(20.2.2024)
*
SỬ MẶC
Búng
Tôi búng thơ
Thơ búng tôi
Văng đi khắp cả núi đồi nhân gian
Búng nhè nhẹ. Búng
Tàng tàng
Tới khi ngắc ngứ
Quy hàng mị nhân
Tôi búng tôi dậy hồng trần
Nhát quét rát buốt
Nhân thân mịt mờ
Búng vào con mắt lửa hơ
Chợt tia tử ngoại
Bơ phờ
Tóc
Râu
(10.3.24)
Cuồng tửu, xưa và nay
Nhậu em
Ngang cứ điểm này
Xin nhau da thịt cùng say nỗi đời
Nhậu em
Hết ngày chu lưu
Trái tim đỏ hỏn
Lưỡi cày hoang tê
Luống đất khai Sở vun Tề
Xuân thu chiến quốc
Mù mê cửa vào
Nhậu em
Tháo hết hàng rào
Giọt vu san tửu
Chênh chao lối mòn
Nhậu em
Tù đọng chon von
Khai thông một lối vuông tròn
Tử
Sinh.
(13.3.24)
*
SAN PHI
Khoảng trời yêu đã bắt tin
Người xa ta người có hay?
Thềm rêu đã chết trăng gầy guộc trông
Câu thơ tìm lửa đốt hong
Này tình nhân hỡi mây giăng chốn nào
Rót ta nửa chữ đồng dao
Thiền ta cạn uống người đâu cận người
Ta từ thiền tâm chơi vơi
Câu thơ bỏ lửng dòng đời ngả nghiêng
Trăm mơ nguyên bản thuyền quyên
Ta khờ, ta nắm, ta lênh đênh tình
Thức ta nét mực còn in
Thức ta mắt ướt hỏi tình nhân đâu?
Người đi trăng cũng nhạt màu
Đêm ta hái mộng nát nhàu hoang khơi
Tiếng yêu thương vút lên trời
Sương mưa tan chảy tơi bời lá hoa
Người xa ta, người đã qua
Hồn ta đã chết, trần ta còn dài
Ta gào thét nỗi oan sai!
Ta mê, ta tỉnh, ta đày đọa ta
Đồng dao ngày cũ đã già
Sợi mơ chưa hóa, lòng sa mạc ngầm
Khát khao từng giọt trăm năm
Thèm tìm con chữ, từng chăm chút tình
Khoảng trời yêu đã bắt tin
(8.3.24)
*
HOÀNG XUÂN SƠN
Lưới. khúc mắc
(Nghĩ về cuộc tình
cái chết
và những lìa xa).
Chưa nợ. nhưng đã hết duyên
Những xa xứ mỏi những miền hoang cư
Thạch. mộc nung nấu lò cừ
Thì tro cũng bụi tàn dư cuộc tình
Không ai màng đếm phiêu sinh
Lũ bọt nước. đau tạng hình. rêu rong
Thiếu một chữ. khuyết, tân tòng
Là xưa ghê lắm cuồng phong giục về
Ì ầm dội sóng man khê
Ngọn thủy đao cắt. gọt bề chung thân
Đừng mơ ước. đừng. khó gần
Vì cách ly là truyền nhân sống đời
Viết. rồi tứ cũng mòn hơi
Tha nhau định chế nhét nhồi tâm tư
Hãy đường bay thảnh thơi, từ
Cuộn gai dây thép chuyên tu buộc ràng
Bước tới. nữa, mùa lang thang
Ngọn đàn núi vỡ treo hang hốc tình
Ra về. lửa đốt u minh
Hình nhi hạ. chết thình lình. sống tươi
(28 March 24)
*
NGUYỄN HÀN CHUNG
Tôi chỉnh đốn tôi
Nhiều lần tôi chỉnh đốn tôi
chỉnh eo thì cái rốn lồi lộ ra
chỉnh vòng hai lép vòng ba
chỉnh môi cái lưỡi thành loa xóm phường
Chỉnh dương cụ có phương cương
lại quên căn dặn người thương, rớt đời
chỉnh trong mấy chục năm rồi
vẫn là một cục rối nùi tối tăm
Chỉnh bao nhiêu, gã chết bằm
cũng làm thân xác băm vằm tả tơi
chỉnh làm chi nữa tôi ơi
chỉ thêm đau khổ nón cời, chiếu manh
Nghe chỉnh đốn rất chân thành
thật ra tôi chỉ lừa mình. Vẫn nguyên.
Chữ “fame”* kiếm ở tuổi chiều
Yêu nhiều cô gái háo fame
có sao thì cũng như mình háo thôi
văn chương ai chẳng học đòi
“Đào danh hà sở mộ’’ người thơ Cao**
Những người lây lẩy chối bay
biến là viết lách trái tay đỡ buồn
lại là những kẻ đi buôn
chữ câu kiếm chút huê hường khoe khoang
Ta yêu không chỉ một nàng
không ai nhốt được điêu tàn mù sương
fame hư thì có xem thường
phải cày cục phải đoạn trường đứt gân
Biết là thơ cũng phù vân
vẫn hơn xây mấy nhà tầng cho thuê
mai Chúa, Phật gọi ta về
tro rồi, lầu các mê mê cũng hoài
Yêu Đông mà vẫn mơ Đoài
yêu Thu Bồn vẫn nhớ Hoài giang em
chữ fame nhứt định không thèm
“cỏ cây thà nát” đắm chìm như ông***
Mặc em là gái có chồng
độc thân, góa bụa phải lòng là yêu
chữ fame kiếm ở tuổi chiều
là quà quý tặng tình yêu hoang đường
* fame:danh tiếng
** “Nhập thế hữu văn chương / Đào danh hà sở mộ” – Cao Bá Quát
*** “ Không công danh thà nát với cỏ cây” – Nguyễn Công Trứ
*
QUẢNG TÁNH TRẦN CẦM
di vật
lổn ngổn chất chồng
sách vở hình ảnh posters
chực chờ tung hê vương vãi
lớp bụi thời gian chưa đủ che giấu
vết tích mồ hôi nước mắt
và máu
nơi humpty dumpty ngã sấp mặt
khung cảnh lắc lư hoán chuyển ngoài ý muốn
mọi bất ngờ tăng tốc sự kích thích
đứa trẻ vật vã với chứng dyslexia ̶ ̶ ̶ loạn mắt khó đọc
cắn móng tay ngây ngô hỏi
làm gì trong mùa chay tịnh?
làm gì? làm gì?
những rộn rã vội vã ngày nào
giờ đây đã chìm lắng vào lãng quên
làm gì? làm gì?
con mọt sách mặt như ngái ngủ
hớt hải đi vào đi ra
tìm phòng vệ sinh
nắng lên phơi phới bên ngoài cửa sổ
không đủ soi sáng đống di vật rũ rượi
và cái bóng thiên thu đâu đó trong phòng.
nơi chốn vẫn là
dưới chân đồi
không một gợn gió
giữa hai mỏm đá
là ảo giác nhấp nhô giăng mắc
thả xuống ngôn ngữ bất chợt
gập ghềnh
huyễn hoặc
cô đọng
nghẹn trong cổ họng ̶ ̶ ̶
hình tượng thản nhiên thì thầm
tôi lặng lẽ cúi xuống bên sỏi đá
thắp ba nén nhang
lắng nghe bước chân âm vọng từ xa ̶ ̶ ̶
lẩn khuất đâu đó phía ngoài vòng đai thị trấn
chực chờ trong vô thức ̶ ̶ ̶
trèo lên ̶ ̶ ̶ từng bước trèo lên
nơi đây chốn thiêng liêng vẫn là
bất chấp nét trần trụi tàn lụi trong nắng ban mai.