Hôm nay,  

Hòa Bình ở đâu?

31/05/202400:00:00(Xem: 1764)
 img_5457-copy
 
Nước Pháp này đúng là nước con gà, con gà Gaulois, khi tôi đến thăm một người bạn đã lâu ngày không gặp nhau ở tận vùng Villiers le Pin, ngoại vi vùng 93, gọi là ngoại ô mà rất xa Paris. Vùng đất khá thanh lịch êm ả, mỗi nhà có một diện tích rất rộng, vườn trước, đất bao quanh hai bên nhà, nhất là khoảng vườn sau bao la rộng thoáng. Tuy bao la là phía sau giáp rừng có lẽ, còn hai bên nhà nọ cách nhà kia cũng phân biệt bằng một hàng rào kẽm dây thép mỏng, mắt cáo thưa, để xác định giới tuyến, nhất là giới tuyến cho các quý vị gia súc… chó, mèo, nhất là gà, gà mẹ gà con ríu rít.
  
Chị An, bạn tôi giải thích là đã nghỉ hưu thì mua nhà ở xa thành phố để được nghỉ ngơi yên tĩnh, ăn uống có là bao mà giá nhà lại nhẹ nhàng, vừa túi tiền. Hai bên cạnh đất nhà, họ đánh luống, trồng rau thơm, bạc hà, ngò, dấp cá, hẹ, lên xanh um. Có những luống rau cải bẹ, cải ngọt, đu đưa hoa vàng kỷ niệm xa xưa… ớt thì thôi đủ màu, tím, xanh, vàng, cam và chen lẫn cả cải moutarde và hoa cúc trắng.
 
“Hoa cúc trắng vẫn biết lòng mình đắng
vẫn nở đầy cho ong bướm vo ve…”
 
Khoảng đất sau nhà, sau một cái sân đá, họ có một khoảng đất bọc thảm cỏ rộng, một bãi cỏ xanh rì, mỗi góc bãi cỏ có một, hai, cây cổ thụ cao, rất cao. Mấy cây cổ thụ đó như là cây đa hay cả cây sung cho bóng râm mát vào hè như che được đến nửa cái sân lát đá. Tôi cứ nghĩ cây cao đó mà đổ dễ có thể làm sập cả mái nhà. Nhưng không hề chi, bạn tôi đã giải thích các cây đa cây đề vĩ đại đó gốc sâu cả 5, 6 mét, chúng được săn sóc, bảo hiểm hàng năm, mỗi gốc cây đều có gắn một thẻ ID như một người.
  
Để tạo nên một quang cảnh đầy đủ, linh động, thì mairie vùng đó có kế hoạch phát cho mỗi gia đình, tùy ý thích, là cho mỗi gia đình một con gà trống hay một con gà mái tùy theo chọn lựa. Họ không sợ gà phóng uế, vì đất trồng cỏ quá rộng, chỉ nuôi cỏ tốt mượt mà, cỏ lại đẹp như nhung mà có thêm gà đủ màu di động cũng vui vui. Sáng sớm tinh mơ, nghe một vài con gà trống gáy te te, người ta sung sướng, ngủ nướng, tưởng như còn ở đồng quê xa xa nào thuở đó.
  
Nhà bạn tôi ưng chọn một cô gà Hoa Mơ, cô Hoa Mơ được nuôi chăm sóc, có chuồng, có ổ, đi về với anh gà tre lối xóm, và đã có một ổ trứng, cô Hoa Mơ ấp ủ rổ trứng kỹ lắm, cô bạn tôi hy vọng một vài tuần lễ sau sẽ có đàn gà con Hoa Mơ ríu rít, chiếp chiếp… vui vui…
  
Đúng vậy ấp được 22 ngày, mẹ con nó mổ vỏ rồi xuống ổ, chập choạng tập đi, đổ xiêu đổ vẹo, rồi vài ngày sau cứng cáp hơn, ríu ra ríu tít, lũ gà con sung sướng chạy giỡn trong một không gian rộng mở, chiếp chiếp… chiếp chiếp… cục cục cục cục… mẹ con gọi nhau tôi nhìn con Hoa Mơ dẫn đàn con nó, mười một cái nắm bông gòn trắng bụ bẫm ríu rít quanh mẹ nó, mà thương cho những con gà công nghiệp được nở ra, ai lo cho chúng, cái bóng đèn sưởi ấm chớp chớp kia làm sao có cảm thụ như con gà mái mẹ.
  
Đàn gà trước mặt, đàn gà tự nhiên, thật hạnh phúc. Con Hoa Mơ dẫn đàn con nó đi quanh quẩn, đi lang thang quanh một gốc cây, chúng bươi bươi, kiếm kiếm, chúng nói chuyện với nhau rôm rả. Chủ nó cẩn thận giã nhỏ tấm, vãi ra xung quanh, nhưng chúng chỉ ăn vài hạt lấy lệ, rồi lại dắt nhau đi về một góc vườn khác. Con mẹ thong dong kêu cục, cục, cục. Những con đi xung quanh, thỉnh thoảng có một làn gió nhẹ, một vài con gà con nhẩy cẫng lên ra chiều thích chí… nhưng chúng không đi xa hơn, chỉ lòng vòng vây quanh mẹ nó. Con Hoa Mơ có vẻ nhàn tản và hạnh phúc, thong dong làm sao, nó đi mau, rồi đi chậm, rồi ngừng lại cho các con nó leo lên lưng, có những con chui dưới hai cánh mẹ nó, rồi mẹ nó lại đứng lên rong ruổi cuộc đi bộ thanh thản. Gió mùa xuân lâng lâng, vài cành hoa kèn đu đưa chạm vô má con gà mẹ, nó nghiêng đầu qua phải, qua trái, thản nhiên quan sát trời mây. Vô tư lự.
  
Chợt, bờ rào bên kia, có tiếng cục cục cục cục… À ra chị mái dầu hàng xóm, cũng đang dong bầy con nhỏ đi ngao du  gần sát biên giới, gần sát lằn ranh đỏ. Bầy con gà mái dầu đông hơn, lớn hơn, mẹ con nó tiến sát lằn ranh giới hạn, đã vượt qua cầu, may mà có hàng rào mắt cáo thưa chia lối, nên con nhà nọ chưa tràn sang con nhà kia.
   
Á à, đang bình an thanh thản, con Hoa Mơ nhẩy dựng lên: Cục cục, cục ta cục tác… (Coi chừng, mày cứ tới đây là tao tát, tao tát). Mấy nắm bông gòn con thấy mẹ chợt nổi sung giận dữ, nháo nhác tản ra xa, gọi nhau thất thần… chiếp chiếp chiếp… khiếp khiếp khiếp!
  
Con mái dầu, đã có chủ đích, nên thong dong từ xa xông tới, nó dẫn theo các con đã lớn hơn bè bên kia hàng rào, đúng, nó dẫn theo một quân đoàn tác chiến tấn công liền: Ra ra ra… cục tác cục ta, cục tác cục ta ra ra… (mày cứ tới đây, tao đá mày ra, tao đá mày ra…)
  
Hai cái con mẹ gà, ghen ăn tức ở, chẳng hiểu sao lại ghét nhau, thù hận nhau từ bao giở bao giờ, tiến sát bờ rào, chửi bới nhau ghê gớm quá: Tới đây, tới gần đây, cái mặt mày thấy ghét! At tac em mờ ét s két két két (attacms). Cốt cốt cốt, tao sẽ thả patriốt sang vườn nhà mày, nướng chính mẹ con mày nè, nè, đây, đón nhé: cốt cốt cốt (patriot).
  
Lũ gà con chạy dáo dác, kêu chim chíp inh ỏi, chúng chạy lung tung chạy loăng quăng… kêu kêu… cứu cứu cứu… chiếp chiếp chiếp… khiếp khiếp khiếp…
  
Con Hoa Mơ dường như quên cả lũ con sợ hãi bên cạnh nó nhảy dựng người lên, đá vô hàng rào, chửi: Cục ta cục tác, cục ta cục tác bỏ con dáo dác, mà đi cãi nhau! Tung mình lên đá lưới thép mà chửi địch thủ: Cục ta cục tác cục tác, vừa đau vừa tác… cục ta cục tác bỏ con dáo dác, mà đi đánh nhau… lông con gà mẹ đụng mạnh vô hàng rào, vài cái rơi tơi tả xuống cỏ, UAV… theo gió bay lả tả.
  
Hai con gà mái mẹ thi nhau la quác quác, và cố sức nhẩy lên đá vô lưới sắt mà chúng cho là đang đá vào đối thủ. Lũ gà con quá sợ, chạy xớn xác rồi túm tụm lại với nhau… như hai cái nón len úp trên đám cỏ.
  
Chị An chợt đi ra lượm áo quần phơi đã khô trông thấy hai con gà đang còn kịch chiến nhưng vừa thấy người, chúng vội nằm bẹp xuống. Chủ nó kiếm được trong bếp một cái rổ lớn, chị mau lẹ tay úp chụp con Hoa Mơ nằm yên trong rổ:
  
Được, ok, con muốn ăn cháo gà thì mẹ sẽ cho con ăn, cứ liệu hồn!
  
Rồi kế đó, chị tìm ra trong góc nhà kho một cái giỏ mây đi chợ, khá rộng, chị lượm từng con gà con như những nắm xôi, bỏ chúng nhẹ nhàng lần lượt vô giỏ mây. Tiếp tới, chị sách từ tốn con Hoa Mơ bỏ vô chung chỗ với các con nó, con gà mái mẹ co co những ngón chân nghều ngoào ủ lấy chu đáo như sợ làm đau các con nó… ờ, ờ, lúc này nó hiền như từ mẫu.
  
Nhưng chủ nó lại đưa ra một nhận xét khá khôi hài, “từ mẫu gì nó, cái con nợ này, tên nó, gọi là Vladimir P. đó, mairie đã in tên nó vào chân nó trước khi cho mình nuôi… còn cái con mái dầu bên kia hàng rào, họ khắc nom và prénom trên cẳng nó là Volodymir Zélensky… hà há”.
  
Cái mairie của nhà bạn có những ý nghĩ ngồ ngộ!
  
Ngộ thiệt chớ, họ còn giải thích rõ ràng là Vladimir và Volodymir theo chiết tự ngôn ngữ cùng một ngôn từ và cùng có ý nghĩa là người mang tên họ đó là những người mang lại hòa bình và êm ấm cho thế gian! Đúng không?
 
– Chúc Thanh
Paris hè 2024

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
“Vắng chủ nhà gà vọc niêu tôm. Vắng chủ nhà gà mọc đuôi tôm”: Khi không có người chỉ huy, kẻ xấu làm bậy. “Gà tức nhau vì tiếng gáy”: Tính ganh đua, đố kỵ, không chịu kém người khác. “Chó cậy gần nhà, gà cậy gần chuồng”: Cậy thế ỷ lại, bắt nạt người khác. “Khôn ngoan đối đáp người ngoài. Gà cùng một mẹ chớ hoài đá nhau”: Khuyên bản thân có bản lãnh thì ra ngoài xã hội, anh chị em trong nhà nên đoàn kết, gắn bó với nhau cùng nghĩa tương tự như “Gà nhà lại bới bếp nhà”: Chê cùng phe cánh lại phá hoại lẫn nhau. “Gà què ăn quẩn cối xay”: Chê những người không có ý chí. “Học như gà đá vách”: Chê những người học kém. “Lép bép như gà mổ tép”: Chê người ngồi lê mách lẻo. “Lờ đờ như gà ban hôm”: Quáng gà, chê người chậm chạp, không hoạt bát
Câu nói để đời của TT Nguyễn Văn Thiệu: “Làm kẻ thù của Mỹ thì dễ, làm bạn với Mỹ thì rất khó”. Làm kẻ thù với Mỹ chỉ trực tiếp đối đầu còn làm bạn với Mỹ phải chấp nhận yêu sách, quyền lợi của Mỹ… nếu không sẽ bị “đá giò lái, đâm sau lưng” và có lúc bị bán đứng đất nước!
Tuổi 18 có thực sự là ngưỡng cửa của trưởng thành? Không ai lớn lên giống ai, và hành trình trưởng thành cũng chẳng thể đo đếm bằng một con số. Hầu hết chúng ta đều quen thuộc với cột mốc 18 tuổi – độ tuổi mà luật pháp nhiều nơi, bao gồm Hoa Kỳ, công nhận một cá nhân chính thức bước vào tuổi trưởng thành và phải chịu trách nhiệm hình sự như người lớn. Thế nhưng, câu chuyện không chỉ dừng lại ở đó.
Tình hình thế giới hình như đang rối lung tung, náo loạn như từ khi tổng thống Mỹ nhậm chức nhiệm kỳ II. Ông ở ngôi mới được hơn 100 ngày chút xíu, mà nhiều rắc rối quá, đối ngoại thì như mỗi ngày ông đưa ra những quyết định trừng phạt thế giới về kinh tế và thương mại bằng cách tăng thuế vào các hàng hóa của bất kỳ quốc gia nào nhập khẩu và Hoa Kỳ từ 10 đế 50% và hơn thế nữa.
Thông thường, sau một ngày dài bận rộn, ai cũng nghĩ rằng đến khi đặt lưng xuống giường thì cơ thể sẽ mệt mỏi rã rời. Thế nhưng đôi khi, điều ngược lại lại xảy ra: thay vì cảm thấy mệt và buồn ngủ, chúng ta lại bất ngờ cảm thấy tỉnh như sáo, tràn đầy năng lượng, trằn trọc mãi chẳng thể nào chợp mắt.
Bộ đồ lòng dĩ nhiên gồm có…lòng. Nhưng lòng lại chia ra nhiều loại: lòng non, phèo, lòng già, khố linh. Khố linh là phần cuối của lòng già, ăn rất giòn, béo vì có lớp mỡ bên trong. Đó là điểm cộng của khố linh. Điểm trừ là khố linh rất hôi, có lẽ đây là lý do có chữ “khố” nằm vùng ở đây. Bàn ngang một chút: lòng còn chỉ “lòng dạ”, một từ không dính dáng chi tới chuyện ngon hay dở. Nghĩa bóng của “lòng dạ” chỉ liên quan tới con người, còn bò heo gà thì chỉ có một nghĩa. Ngoài lòng, bộ đồ lòng còn bao gồm tim, gan, bao tử, dồi trường. Dồi trường chỉ có ở heo nái. Tùy theo tuổi heo, dồi trường to hay nhỏ. Loại ngon nhất là dồi trường của heo nái đẻ hai hoặc ba lứa. Nhưng ít thực khách biết chuyện này nên cứ đòi dồi trường to, vừa đắt vừa không ngon.
Hãy tưởng tượng quý vị đang đứng ngay cạnh xác tàu Titanic huyền thoại, chậm rãi dạo quanh một vòng và chiêm ngưỡng kích thước đồ sộ của con tàu. Quý vị có thể ghé vào phòng chứa lò hơi (boiler rooms), ngắm nghía các bảng điều khiển, thậm chí nhìn thấy số ID 401 của tàu được khắc trên cánh chân vịt. Những dải nhũ xốp gỉ sét (rusticles) lặng lẽ bám quanh thân tàu. Rải rác trên mặt đất là những mảnh kim loại đã biến dạng và đồ đạc cá nhân của những nạn nhân xấu số trong thảm kịch năm xưa.
Hoa Thịnh Đốn là thủ đô chính trị quyền lực của nước Mỹ và cũng là của thế giới. Có đến Hoa Thịnh Đốn thì mới có thể hình dung được phần nào sức mạnh Hoa Kỳ. Nếu người Trung Quốc có câu: “Có đến Bắc Kinh thì mới biết chức quan của mình nhỏ như thế nào” thì bây giờ ta cũng có thể nói: “Chưa đến Hoa Thịnh Đốn thì chưa biết thế nào là Mỹ”. Quả thật như thế, thật sự choáng ngợp với những công trình kiến trúc thuộc các cơ quan đầu não trung ương của chính quyền Mỹ. Nếu tượng đài tưởng niệm Washington Monument (dân Việt thường gọi là tháp bút chì) làm trung tâm thì bốn hướng tỏa ra là những cơ quan trọng yếu như: Bạch Cung (White House), Tòa nhà quốc hội, tòa nhà bộ ngân khố, Tòa nhà làm việc của phó tổng thống…
Hôm nay gần lễ Phật Đản, chúng ta nghe thầt Đạt Ma Huy Bảo nói chuyện trong khóa tu một ngày, thầy kể vui lắm, về câu chuyện người dẫn đường hay nói rõ hơn là người chỉ đường. Bắt đầu là một cô phật tử, cũng là hình thức người dẫn đường, cô ngoan đạo, có nhiều tín tâm và từ tâm nên hay đi giúp những người vừa mất, họ họp thành một nhóm 7, 8 người, đi độ niệm cho người chết vừa chết, hướng dẫn vong linh cầu nguyện buông bỏ phiền toái thế gian, xin mau sớm gặp đức từ phụ A Di Đà tiếp dẫn…
Tuần này tôi đi tiễn một anh bạn đồng tuế vừa nằm xuống. Gọi là đồng tuế nhưng anh nhỉnh hơn tôi một tuổi. Thấy anh nằm thảnh thơi, bạn bè mừng cho anh. Mừng vì anh chỉ bị cảm có một tuần rồi nhẹ nhàng ra đi. Đi như vậy là phúc. Mấy ông bạn già ai cũng khen vậy. Cái chết hình như thân cận với những người đã quá luống tuổi. Họ đã nhờn với anh thần chết. Nhớ: Nguyễn Xuân Hoàng những ngày cuối của căn bệnh ung thư cột sống đã nhắn tin cho tôi: “Tao không sợ chết, chỉ sợ đau”.
DB Derek Trần: Tôi làm tất cả để bảo vệ cộng đồng mình trong vấn đề di trú

NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.