* Trung Tâm CSIS Washington:60% thương mại hàng hải đi qua châu Á.
*Viện SWP nước Đức: Chính sách xoay trục của Mỹ sang Châu Á 2011 gây lo lắng cho châu Âu
*Cơ quan ORF Ấn Độ: Từ chính sách "Xoay trục sang Châu Á" đến Trump’s ARIA.
* Taipei Times Đài Loan:Bắc Kinh, tạo ra “quả bom hẹn giờ” gây ra xung đột ở Biển Đông.
* Dept. of Defense FY2022: Duy trì điều khoản PDI đối đầu với Trung Quốc, tăng ngân sách quốc phòng lên 11%
Vào ngày 1 tháng 9 năm 2021 vừa qua, Trung Quốc đòi hỏi các tàu nước ngoài phải khai báo khi đi vào vùng gọi là ‘lãnh hải’ theo lệnh mới của Trung Quốc áp dụng tại Biển Đông. Sự kiện dẫn đến sự phản kháng của Mỹ và một số nước liên quan. Nhưng trước hết mời bạn đọc lược qua tầm quan trọng về thương mại của khu vực này, và chính sách xoay trục " pivot " về Châu Á của Mỹ năm 2011 và luật bảo vệ Biển Đông còn gọi là Trump's ARIA 2018 nhằm đối phó trước sự bành trướng của Trung Quốc ở trong vùng. Phần trình bày sau dựa vào các bản văn từ phía Châu âu của viện nghiên cứu Đức, báo chí Pháp, từ phía báo giới Á Châu tại Nhật, Nam Dương, Đài Loan và ngân sách BQP tài khóa 2022 đệ nạp quốc hội.
* 60% thương mại hàng hải đi qua châu Á,
Theo Trung Tâm Nghiên cứu Chiến Lược Quốc Tế CSIS Hoa Thịnh Đốn- Hội nghị Liên hiệp quốc về Thương mại và Phát triển (UNCTAD) ước tính rằng khoảng 80% thương mại toàn cầu tính theo khối lượng và 70% giá trị được vận chuyển bằng đường biển. Trong khối lượng đó, 60% thương mại hàng hải đi qua châu Á, với Biển Đông theo ước tính bằng một phần ba vận chuyển toàn cầu. Vùng biển của nó đặc biệt quan trọng đối với Trung Quốc, Đài Loan, Nhật Bản và Hàn Quốc, tất cả đều dựa vào eo biển Malacca, nối với Biển Đông và mở rộng là Thái Bình Dương và Ấn Độ Dương. Là nền kinh tế lớn thứ hai trên thế giới với hơn 60% giá trị thương mại đi bằng đường biển, an ninh kinh tế của Trung Quốc gắn chặt với Biển Đông.[1]
* Chính sách xoay trục của Mỹ sang Châu Á 2011
Theo bài phân tích của Viện An Ninh Quốc Tế Đức quốc (German Institute for International Security German SWP) Mỹ xoay trục sang châu Á là chính sách đối ngoại đặc trưng của chính quyền Obama. Tuy nhiên, ở châu Âu, nó đã làm dấy lên lo ngại rằng Hoa Kỳ sẽ không còn hứng thú với mối quan hệ xuyên Đại Tây Dương. Để giảm bớt những lo ngại này, chính quyền Obama nên thông báo rõ ràng hơn về chính sách xoay trục sang Á Châu là một cơ hội, không phải là một mối đe dọa cho sự hợp tác xuyên Đại Tây Dương .
Chính quyền Obama đã tăng cườngcác mối quan hệ quân sự, ngoại giao và kinh tế của Hoa Kỳ với khu vực Châu Á - Thái Bình Dương, bao gồm cả việc tăng cường sự hiện diện quân sự của Hoa Kỳ và các cuộc đàm phán về một hiệp định thương mại đầy tham vọng, Hiệp định Đối tác xuyên Thái Bình Dương. Nói một cách khoa trương, điều này đi kèm với những tuyên bố về một "Thế kỷ Thái Bình Dương" và một "Chức vụ Tổng thống Thái Bình Dương."this has been accompanied by declarations of a "Pacific Century" and a "Pacific Presidency."
Điều này khiến các nhà quan sát châu Âu không khỏi lo lắng - thậm chí còn lo lắng nhiều hơn khi chính quyền Obama có kế hoạch giảm sự hiện diện quân sự của Mỹ ở châu Âu từ 80.000 xuống còn 70.000 quân vào năm 2017.
Chắc chắn rằng, mối quan hệ xuyên Đại Tây Dương từ lâu đã bước qua "thời kỳ hoàng kim" của Chiến tranh Lạnh. Với các đối tác châu Âu của mình, Obama nên thể hiện sự xoay trục sang châu Á như một cơ hội để tăng cường hợp tác xuyên Đại Tây Dương thay vì giảm bớt nó. Hơn nữa, ông nên mời họ tham gia vào các nỗ lực của Hoa Kỳ. Trong khi các quốc gia châu Âu về mặt quân sự thiếu cả khả năng và ý chí để noi gương Hoa Kỳ, nhưng họ có thể hợp tác trên các lĩnh vực kinh tế và chính trị, đặc biệt là đối phó với Trung Quốc.
Cuối cùng, để nhấn mạnh cam kết của mình với châu Âu, Hoa Kỳ không nên bỏ qua việc thiết lập một hiệp định thương mại tự do xuyên Đại Tây Dương nhằm thúc đẩy gia tăng hội nhập kinh tế xuyên Thái Bình Dương..[2]
Đó là quan điểm từ cơ quan An Ninh Quốc Tế Đức SWP, còn theo báo Pháp, Le Figaro : "Sự chuyển hướng" chiến lược của Hoa Kỳ đối với lục địa châu Á được công bố vào năm 2011 vẫn là " trọng tâm ưu tiên" trong chính sách đối ngoại của Mỹ. Obama quyết tâm đưa Hoa Kỳ thoát khỏi một Trung Đông hỗn loạn và một châu Âu thiếu năng động để bắt đầu tiến vào các thị trường châu Á đày hấp dẫn, với việc thúc đẩy thực hiện “Hiệp định Đối tác xuyên Thái Bình Dương” (TPP), một dự án khu vực đầy tham vọng.
Sự hung hăng của Bắc Kinh ở Biển Hoa Đông và tuyên bố vào tháng 11 (2013)về vùng nhận dạng trên không bao gồm quần đảo Senkaku, do Tokyo quản lý, đang làm gia tăng căng thẳng. Trung Quốc cũng tham gia vào cuộc chiến giành chủ quyền trên các đảo khác, với Philippines và Việt Nam, đã yêu cầu Mỹ tăng cường bảo vệ.[3]
Phần trên là hai bản văn từ phía Châu Âu, còn về phía Á Châu theo Nhật Bản Thời Báo, Trump ký Đạo luật Sáng kiến Tái bảo vệ Châu Á thành Luật (Asia Reassurance Initiative Act) vào ngày cuối cùng của năm 2018. Đạo luật này “ thiết lập một chiến lược nhiều mặt của Hoa Kỳ nhằm tăng cường an ninh, lợi ích kinh tế và các giá trị của Hoa Kỳ ở khu vực Ấn Độ - Thái Bình Dương,” theo Tòa Bạch Ốc.
Cụ thể, ARIA sẽ ủy quyền chi 1,5 tỷ đô la cho một loạt các chương trình của Hoa Kỳ ở Đông và Đông Nam Á và “phát triển tầm nhìn chiến lược dài hạn và chính sách toàn diện, nhiều mặt và có nguyên tắc của Hoa Kỳ đối với khu vực Ấn Độ - Thái Bình Dương, và các mục đích khác.” ARIA bao gồm nhiều điều khoản và phần lớn ủng hộ các Chiến lược An ninh Quốc gia và Chiến lược Quốc phòng Quốc gia của chính quyền Trump, cả hai đều xác định Ấn Độ -Thái Bình Dương là khu vực chiến lược được ưu tiên đặc biệt.
ARIA thu hút sự chú ý đến quan hệ của Hoa Kỳ với Trung Quốc, Ấn Độ, chú ý đến mười quốc gia thành viên của Hiệp hội các quốc gia Đông Nam Á (ASEAN) và các đồng minh Đông Bắc Á là Nhật Bản và Hàn Quốc. Qua ARIA đã khẳng định lại sự ủng hộ của Hoa Kỳ đối với Đài Loan và kêu gọi Tổng thống Hoa Kỳ “khuyến khích việc đi lại của các quan chức cao cấp của Hoa Kỳ đến Đài Loan, theo Đạo luật Du lịch Đài Loan”, được ban hành thành luật vào năm 2018. Ở những nơi khác, ARIA dành sự chú ý đến các khu vực chung trên biển ở Châu Á và Biển Đông, nơi tổ chức này kêu gọi Hoa Kỳ hỗ trợ các quốc gia ASEAN khi họ áp dụng bộ quy tắc ứng xử ở Biển Đông với Trung Quốc. Luật kêu gọi tổng thống “phát triển một chiến lược ngoại giao cùng làm việc với các đồng minh và đối tác của Hoa Kỳ để tiến hành các hoạt động đào tạo hàng hải chung và hoạt động tự do hàng hải ở khu vực Ấn Độ - Thái Bình Dương, bao gồm cả Biển Hoa Đông và Biển Đông.”[4]
* Từ chính sách "Xoay trục sang Châu Á" đến Trump’s ARIA:
Còn theo trang Observer Research Foundation của Ấn Độ:
Theo “Báo cáo Chiến lược Ấn Độ Dương - Thái Bình Dương” do Bộ Quốc phòng Hoa Kỳ phác thảo Mỹ cho rằng phạm vi địa lý của Ấn Độ -Thái Bình Dương kéo dài từ bờ biển phía tây đến bờ biển phía tây của Ấn Độ liên quan đến các lợi ích của quốc gia và các hoạt động trong tương lai trong khu vực. Đặc biệt tập trung vào Đông Nam Á và Đông Á, vì các quan chức hàng đầu của Mỹ như Mike Pompeo, Jim Mattis và Trump đã nhận ra vị trí trung tâm của các khu vực này trong chiến lược Ấn Độ - Thái Bình Dương Tự do và Rộng Mở (FOIP). Chiến lược FOIP được hình dung như một nỗ lực tập thể để bảo vệ tự do và sự cởi mở trong một trật tự dựa trên quy tắc. Trong khu vực Ấn Độ - Thái Bình Dương, Đông Nam Á — cụ thể hơn là sự hợp nhất khu vực của ASEAN — là điều cần thiết cho nỗ lực này, là trung tâm của chủ nghĩa đa phương châu Á và cũng là trung tâm của các nỗ lực Trung Quốc nhằm phá hoại các chuẩn mực thực hiện lợi ích của Hoa Kỳ. Phần lớn cơ sở về khái niệm Ấn Độ - Thái Bình Dương này được đặt ra bởi chính sách “xoay trục” hay “tái cân bằng” của chính quyền Obama đối với châu Á. Việc Đông Nam Á, Đông Á và Châu Đại Dương trở thành tâm điểm trong chính sách của Hoa Kỳ đã được thể hiện rõ trong Đạo luật Sáng kiến Tái đảm bảo Châu Á (ARIA), được Trump ký vào ngày 31 tháng 12 năm 2018.
Về mặt quân sự, Mỹ cam kết duy trì 60% lực lượng hải quân toàn cầu của mình vào khu vực. Việc triển khai (ví dụ tại Úc) đã được tăng lên cả về mục đích biểu tượng và chiến lược. Chính quyền Obama đã đầu tư nỗ lực ngoại giao đáng kể để nhắc lại cam kết của mình đối với an ninh của các đồng minh của Mỹ, chẳng hạn như Nhật Bản và Philippines, cả hai đều đang vướng vào tranh chấp lãnh thổ với Trung Quốc. Thậm chí đã xem xét các cơ hội lập căn cứ mới trên khắp Ấn Độ -Thái Bình Dương.
Tuy nhiên, chính quyền Obama đã sớm bị lôi kéo vào các vấn đề như việc Nga sáp nhập Crimea và xâm lược miền đông Ukraine; và sự gia tăng của các nhóm khủng bố mới ở Iraq và Syria đe dọa châu Âu, Mỹ và thậm chí đe dọa một số khu vực ở châu Á - Thái Bình Dương. Đồng thời, Trung Quốc lại đều đặn tăng cường các hoạt động chiến lược, khi họ gia tăng các hoạt động ở Hồng Kông, Đài Loan, và tại Biển Đông Trung Quốc bắt tay vào các dự án cải tạo đất và xây dựng đảo(2015). Tất cả những điều này đã tạo ra sự chú ý đáng kể của quốc tế, nhưng có rất ít hành động cụ thể. Vào cuối nhiệm kỳ của Obama, với việc chính quyền Hoa Kỳ tập trung vào Trung Đông và Nga, các đồng minh châu Á nhận thấy thái độ lơ là của Mỹ đối với họ và bắt đầu đặt câu hỏi về cam kết của nước này đối với khu vực Á Châu.
Sự tái cân bằng của chính quyền Obama, bất chấp những sai sót của nó, đã tìm cách chứng minh cho khu vực thấy rằng sự trỗi dậy của Trung Quốc không làm suy giảm sự quan tâm của Hoa Kỳ. Mặt khác, chiến thắng của Trump và chính sách ngoại giao “Nước Mỹ trên hết” còn phôi thai của nhóm ông, có thể khiến các quốc gia châu Á từ bỏ Washington. Theo như báo cáo CRS nêu ra “Đặc biệt, chính quyền Trump yêu cầu các đồng minh gia tăng khoản đóng góp tiền bạc vào các chi phí cơ sở đã làm dấy lên những lo ngại đáng kể về các thỏa thuận liên minh trong tương lai ”
Sự nghiêng về Thái Bình Dương trong tầm nhìn của Hoa Kỳ trong chính sách Ấn Độ - Thái Bình Dương, thì Đông Nam Á là khu vực quan tâm chính. Đặc biệt, Việt Nam, Indonesia và Malaysia, được xác định trong Báo cáo Chiến lược Ấn Độ - Thái Bình Dương và ARIA là rất quan trọng để đảm bảo sự ổn định và tăng trưởng kinh tế trong khu vực. Ngoài ra, Mỹ cũng nhấn mạnh đến việc thúc đẩy mối quan hệ sâu sắc hơn với Ấn Độ. Mỹ và Ấn Độ phải cùng nhau phát triển một chiến lược chung chấp nhận thách thức của Trung Quốc ở vùng Ấn Độ Dương và sự cần thiết phải duy trì vai trò của ASEAN trong an ninh khu vực.
Hiện nay, khu vực Ấn Độ - Thái Bình Dương đang phải đối mặt với một khoảng trống quản trị, không phải là một quyền lực. Nền ngoại giao Hoa Kỳ đã hoạt động tích cực trong lĩnh vực này, bằng cách tham gia với Sáng kiến Hạ lưu sông Mê Kông, APEC, ASEAN hoặc Hiệp hội Vành đai Ấn Độ Dương. Tham gia vào các dự án khác, chẳng hạn như Hành lang Tăng trưởng Á-Phi do Ấn Độ và Nhật Bản dẫn đầu, cung cấp đầu tư cho cơ sở hạ tầng ở Đông Phi, cũng có thể góp phần vào sự ổn định của khu vực.[5]
Trung Tâm Nghiên cứu Chiến Lược Quốc Tế CSIS cũng đưa ra nhận định : Các chính sách chiến lược quan trọng của chính quyền Trump - Chiến lược An ninh Quốc gia (NSS) và Chiến lược Quốc phòng Quốc gia (NDS) cho thấy rằng các đồng minh là vô giá và Hoa Kỳ đang tìm cách hợp tác chặt chẽ hơn với họ trong khu vực Ấn Độ - Thái Bình Dương. Họ đưa ra một số ý tưởng về những gì Hoa Kỳ mong đợi từ các đồng minh: đóng góp các khả năng hiện đại và khả năng tiếp cận các căn cứ, đồng thời sẵn sàng đối đầu với các mối đe dọa chung, tăng chi tiêu quốc phòng và chia sẻ thông tin. Đặc biệt, đối với Úc, NSS mong muốn có sự hợp tác nhiều hơn trong nhóm tứ giác gồm Úc, Nhật Bản, Ấn Độ và Hoa Kỳ, và cùng hợp tác tại các đảo ở Thái Bình Dương.[6]
* Trung Quốc ban hành luật hàng hải mới hiệu lực từ 01.9.2021
Theo Đài Tiếng Nói Indonesia (VOI), Trung Quốc đã ban hành luật hàng hải mới có hiệu lực từ ngày 1/9 (2021) yêu cầu bất kỳ tàu nước ngoài nào phải báo cáo với nhà chức trách hàng hải khi đi vào lãnh hải của nước này, như một phần trong nỗ lực của Trung Quốc nhằm kiểm soát phần lớn các yêu sách tại Biển Đông
Bộ Quốc phòng Mỹ cáo buộc Bắc Kinh phá hoại luật pháp quốc tế sau khi chính phủ Trung Quốc thắt chặt các quy tắc, với việc mỗi tàu nước ngoài phải báo cáo với nhà chức trách hàng hải Trung Quốc khi đi vào khu vực mà Trung Quốc coi là lãnh hải của mình.
"Hoa Kỳ vẫn kiên định, bất kỳ luật lệ hoặc quy định nào của một quốc gia ven biển không được vi phạm đến quyền thông thương hàng hải và hàng không mà tất cả các quốc gia được hưởng theo luật pháp quốc tế", phát ngôn viên Ngũ Giác Đài John Supple tuyên bố hôm thứ Năm (02.09.2021).
Ông Supple cho rằng các yêu sách hàng hải phi pháp và quá đáng tại Biển Đông, gây ra mối đe dọa nghiêm trọng đối với sự tự do qua lại trên biển, bao gồm tự do hàng hải và thương mại phù hợp với luật lệ quốc tế không bị cản trở, cũng là các quyền và lợi ích của các quốc gia khác ven khu vực Biển Đông.
Ông Supple nhấn mạnh: “Chúng ta cần tìm cách gây áp lực và gia tăng sức ép đối với Bắc Kinh nhằm tuân thủ Công ước Liên hiệp quốc về Luật Biển, đồng thời phản kháng các hành động đe dọa và tuyên bố chủ quyền hàng hải quá mức-to challenge intimidation and excessive maritime claims."[7]
* Bắc Kinh, tạo ra ...“quả bom hẹn giờ” ... ở Biển Đông.
Theo báo mạng Đài Bắc Thời Báo, từ ngày mai (01.9.2021), Trung Quốc yêu cầu các tàu nước ngoài đi vào khu vực mà họ coi là lãnh hải của mình phải thông báo cho Bắc Kinh, tạo ra điều mà một số người lo ngại là “quả bom hẹn giờ” gây ra xung đột ở Biển Đông-creating what some fear is a “ticking time bomb” for conflict in the South China Sea..
Ủy ban Thường vụ Đại hội Nhân dân Toàn quốc vào tháng 4 đã sửa đổi Luật An toàn Giao thông Hàng hải của Trung Quốc để yêu cầu tất cả các tàu nước ngoài đi vào lãnh hải Trung Quốc phải thông báo cho các cơ quan hàng hải, mang theo giấy phép liên quan và chịu sự chỉ huy và giám sát của Trung Quốc. Luật mới này cũng trao cho Bắc Kinh quyền ra lệnh cho các tàu nước ngoài một khi “đe dọa sự an toàn của các vùng nội hải hoặc lãnh hải của Trung Quốc” phải rời đi và thực hiện “quyền truy đuổi ngay lập tức”.
Cơ quan An toàn Hàng hải Trung Quốc cho biết trong một tuyên bố rằng lệnh mới sẽ áp dụng cho tất cả các tàu phải báo cáo bao gồm tên tàu, biển báo, vị trí hiện tại, cảng ghé tiếp theo, hành trình và tốc độ ước tính, tính chất của hàng hóa ...[8]
* 2022: Bộ Quốc Phòng duy trì điều khoản PDI đối đầu với TQ
Trong bài viết trước đây người viết gửi đến bạn đọc ngày 11.5.2021 dựa vào các bản tin của Washington Post và Military về ngân sách quốc Phòng tài khóa 2021 (01.9.2020 - 30.9.2021).
"Dự thảo ngân sách quốc phòng năm 2021 mang tên "Đạo luật Ủy quyền Quốc phòng" (2021 FY NDAA) do Thượng viện Mỹ soạn thảo đã đưa thêm điều khoản “Pacific Deterrence Initiative-PDI” (Sáng kiến răn đe Thái Bình Dương) vào dự thảo ngân sách. Dự luật đã đề cập đến phương hướng chung nhằm kiềm chế Trung Quốc thông qua "Sáng kiến răn đe Thái Bình Dương" PDI.( Thời gian này đảng Cộng Hòa chiếm đa số tại Thượng Viện)
Nhưng TT Trump dùng quyền phủ quyết dự luật trên bao gồm điều khoản " Sáng kiến răn đe Thái Bình Dương -PDI". Sau đó, "Thượng viện đã bỏ phiếu 81-13 để thông qua Đạo luật Ủy quyền Quốc phòng đạt được đa số 2/3 cần thiết để đánh bại quyền phủ quyết. Hạ viện đã vượt qua quyền phủ quyết vào thứ Hai bằng số phiếu 322-87. Kết quả là dự luật sẽ trở thành luật" mà không cần chữ ký của tổng thống".
Xin mở ngoặc để bàn về 4 cuộc bỏ phiếu tại quốc hội liên quan đến chính sách đối ngoại và quốc phòng trong quá khứ.
1-Public Law 107–40 - 18.9. 2001- Quốc hội chấp thuận gửi quân đội Mỹ chiến đấu tại Afghanistan sau vụ không tặc tấn công tòa tháp đôi tại Nữu Ước ngày 11.9.2001 -Nghị quyết chung - Cho phép sử dụng Lực lượng Vũ trang Hoa Kỳ chống lại những người chịu trách nhiệm vào các cuộc tấn công gần đây chống lại Hoa Kỳ.To authorize the use of United States Armed Forces against those responsible for the recent attacks launched against the United States.
Vào thứ sáu, ngày 14 tháng 9 năm 2001, sau khi kết thúc cuộc họp của họ các bên tương ứng họp kín từ 9:15 sáng đến 10:15 sáng, sau đó được Thượng viện xem xét và thông qua bằng một cuộc bỏ phiếu 98-0. Vào buổi tối cùng ngày, Hạ viện đã thông qua, sau nhiều giờ tranh luận, với phiếu bầu 420-1, cả hai viện tán thành với số phiếu tuyệt đối cho phép gửi quân đội Mỹ đến Afghanistan.
2- BUILD Act of 2018: Đạo luật BUILD, dễ dàng thông qua một cuộc bỏ phiếu bằng giọng nói tại Hạ viện với chỉ một tiếng nói bất đồng. Kế đến vào tháng 10.2018, Thượng viện đã thông qua Đạo luật BUILD với số phiếu áp đảo 93–6 - TT Trump ký ban hành 05.10.2018- Đạo luật tăng hơn gấp đôi cam kết của chính phủ Hoa Kỳ đối với việc tài trợ phát triển ở nước ngoài và thay thế Tổ chức Đầu tư Tư nhân nước ngoài (OPIC-Overseas Private Investment Corporation) bằng Tổ chức Tài chính Phát triển Quốc tế IDFC lớn hơn(International Development Finance Corporation). IDFC sẽ là trung tâm và hiện là tổ chức có năng lực hơn của Hoa Kỳ về hợp tác tài trợ phát triển ba bên mà Hoa Kỳ, Úc và Nhật Bản đã đồng thuận vào tháng 7 năm 2018.
3- ARIA 2018 -Về cuộc bỏ phiếu dự luật ARIA tháng 12.2018, Thượng viện bỏ phiếu 96-0, sau đó 1 tuần Hạ viện đồng thanh bỏ phiếu thuận (a decisive voice vote) không ai chống đối.
4- NDAA2020 thêm điều khoản PDI - Đạo luật Ủy quyền Quốc phòng nêu trên, Thượng viện đã bỏ phiếu 81-13 và Hạ viện đã bỏ phiếu322-87 đánh bại quyền phủ quyết của tổng thống.
Các sự kiện trên cho thấy các dự luật thuộc chính sách đối ngoại,quốc phòng có sự đồng thuận tại quốc hội, không phân biệt Cộng Hòa hay Dân Chủ. Phải chăng nước Mỹ có một "deep state"(nhà nước ngầm) hoạt động...theo cách nói của TT Putin <The Hill 20.2.2019>,hay là viết theo La Presse Canada <21.8.2021> là có "các hành lang quyền lực ở Washington cùng toàn bộ tập đoàn công nghiệp quốc phòng" can thiệp vào cuộc bỏ phiếu liên hệ đến các dự luật thuộc chính sách đối ngoại, quốc phòng để đạt sự đồng thuận với số phiếu áp đảo?
* Ngân sách Bộ Quốc Phòng tài khóa 2022 tăng 11%
Phần trên viết về tài khóa dành cho Bộ Quốc Phòng-BQP năm tài chính 2021 ( tính đến 30.9.2021) Còn phúc trình về ngân sách của BQP đệ nạp Quốc Hội cho tài khóa 2022 ( tính từ 1.10.2021 đến 30.9.2022) chính quyền Biden vẫn duy trì điều khoản " Sáng kiến răn đe Thái Bình Dương - PDI" và tăng ngân sách tài khóa 2022 lên khoảng 11% so với năm trước (Tài khóa 2021 là 703.7 tỉ USD, tài khóa 2022 đề nghị 715.0 tỉ USD).Trong phúc trình về ngân sách quốc phòng do Bộ Quốc Phòng đệ nạp Quốc Hội cho tài khóa 2022, tại mục 2 Defend the Nation có ghi:
- Đối đầu với Trung Quốc- Trung Quốc hiện là ưu tiên hàng đầu của Bộ Quốc Phòng vì Trung Quốc vẫn là đối thủ cạnh tranh duy nhất của Hoa Kỳ cả về sức mạnh kinh tế, ngoại giao, quân sự và công nghệ, nên đã tạo ra một thách thức lớn đối với hệ thống quốc tế. Sự phát triển nhanh chóng của Cộng hòa Nhân dân Trung Hoa tạo thành một mối đe dọa an ninh lâu dài và đáng kể đối với Hoa Kỳ và các đồng minh và đối tác của chúng tôi. Mối đe dọa này là hệ quả của gần hai thập kỷ nỗ lực mạnh mẽ của Trung Quốc nhằm hiện đại hóa và cải tổ Quân đội Giải phóng Nhân dân (PLA) và các lực lượng hợp thành một lực lượng chung ngày càng có năng lực có thể tiến hành toàn bộ các hoạt động quân sự trên mọi cuộc chiến tranh.
- “Pacific Deterrence Initiative” PDI - Sáng kiến Răn đe Thái Bình Dương (PDI) nhấn mạnh các yếu tố trong Kế hoạch của Tổng thống năm 2022 .
PDI nhấn mạnh các khoản đầu tư để cải thiện khả năng của đồng minh và đối tác, đồng thời phát triển các khái niệm sáng tạo để chống lại các mối đe dọa thông qua các công nghệ tiên tiến. Vì hiện nay khả năng quân sự của Cộng hòa Nhân dân Trung Hoa ngày càng tăng, và được thiết kế đặc biệt để làm tiêu hao các hoạt động của Hoa Kỳ, đồng minh và đối tác trong khu vực Ấn Độ-Thái Bình Dương. Trên thực tế, phần lớn các khoản đầu tư của Bộ Quốc Phòng tạo thành lực lượng chung mạnh mẽ, kiên cường và sẵn sàng cho khả năng ứng phó, trực tiếp hoặc gián tiếp, nhằm thực thi mệnh lệnh chiến lược này. [9]
Theo đoạn văn nêu ở phần trên " tại Biển Đông Trung Quốc bắt tay vào các dự án cải tạo đất và xây dựng đảo. Tất cả những điều này đã tạo ra sự chú ý đáng kể của quốc tế, nhưng có rất ít hành động cụ thể." Nhưng chỉ đến khi Trung Quốc hoàn tất việc biến các đảo nhân tạo thành căn cứ quân sự tại Biển Đông, và đã trở thành " quả bom hẹn giờ" thời báo chí Mỹ mới lên tiếng phản đối và các chiến hạm Mỹ mới tiến hành tuần tra áp sát các đảo nhân tạo... Phải chăng " các hành lang quyền lực ở Washington cùng toàn bộ tập đoàn công nghiệp quốc phòng"đã có đủ lý do nhằm hợp thức hóa cho việc kích hoạt "quả bom hẹn giờ" khi thời cơ thuận tiện mà không cần đến "sự kiện USS Maddox "<vịnh Bắc bộ 1964> thứ hai tại Biển Đông?
“Thuật ngữ "gaslighting", mô tả một loại thao túng tâm lý. Nó làm cho những người bị nhắm đến trở nên mất phương hướng đến mức họ bắt đầu nghi ngờ bản thân, trở nên bối rối và đặt câu hỏi về nhận thức của chính mình ở thực tại. Các nhà tâm lý học cho biết khi hiện tượng “gaslighting” xảy đến, nạn nhân không chỉ bắt đầu phủ nhận sự thật mà còn bắt đầu chấp nhận thực tại sai lầm của kẻ đang thao túng họ.”
Về mặt pháp lý, trở thành công dân Hoa Kỳ là một quy trình được định nghĩa rõ ràng qua giấy tờ, nơi sinh hoặc thủ tục nhập tịch. Nhưng trong sâu thẳm tâm trí của chính người dân nơi đây, có một “tiêu chuẩn” vô hình khác đang âm thầm tạo ra một ranh giới ngầm về việc ai mới thực sự được xem là “dân Mỹ đúng nghĩa.” Nhiều nghiên cứu tâm lý học đã phơi bày một thực tế đáng suy ngẫm: một thành kiến phổ biến và mạnh mẽ đang gắn liền “chất Mỹ” với đặc điểm da trắng và việc nói tiếng Anh.
Bất chấp những chỉ trích gay gắt và cảnh báo về gánh nặng nợ công khổng lồ, dự luật cải tổ thuế và ngân sách của Tổng thống Donald Trump vẫn được Quốc hội Hoa Kỳ thông qua… chớp nhoáng. Điều này khiến nhiều không khỏi thắc mắc: Tại sao các nhà lập pháp Đảng Cộng Hòa lại thể hiện lòng trung thành gần như tuyệt đối với Trump, với số phiếu chống chỉ đếm trên đầu ngón tay?
Đức Phật trả lời: “—Này Ác ma, mắt là của Ông, sắc là của Ông, thức xứ do mắt xúc chạm là của Ông. Và này Ác ma, chỗ nào không có mắt, không có sắc, không có thức xứ xúc chạm, thời chỗ ấy không có hành xứ của Ông, này Ác ma.” Và tương tự với tai, mũi, lưỡi, thân, ý...
Như thế, thấy không một pháp nào là ta, là tôi, là của tôi, là của ta... thì là giải thoát. Tạm gọi là một cũng được, tạm gọi là vô lượng như biển cũng được. Như thế, không thấy có cái gì là ta hay người, thì lấy chỗ nào mà đau khổ nữa.
Trong ngày Sinh nhật thứ 90 của Đức Đạt Lai Lạt Ma, báo The Times of India ấn bản tiếng Anh ngày 6 tháng 7/2025 có bài do Ban biên tập viết, nhan đề “Dalai Lama turns 90: How is Zen Buddhism different from traditional and Tibetan Buddhism?” -- nghĩa là “Đức Đạt Lai Lạt Ma vừa tròn 90 tuổi: Phật giáo Thiền tông khác với Phật giáo Tây Tạng và Phật giáo truyền thống như thế nào?” -- đưa ra một giải thích cho các độc giả đọc Anh ngữ hiểu sơ lược về ba truyền thống Phật giáo này. Nơi đây, chúng ta dịch sang tiếng Việt bài viết kia, và sẽ góp thêm vài ý để làm sáng tỏ hơn về Thiền Tông.
Đôi lời tâm sự của tác giả:
Trong nửa thế kỷ vừa qua, chúng tôi đã đọc và viết về thời sự Hoa Kỳ nhưng chưa bao giờ ghi nhận được các tin tức như hiện nay. Nhân dịp quốc lễ năm 2025 xin gửi đến quý độc giả thân hữu 3 bài lịch sử Mỹ để suy luận. 1) Bài về Lễ Độc lập Hoa Kỳ, 2) Cuộc nội chiến giải phóng nô lệ da đen và 3) Bài về Lễ Tạ Ơn oan khiên của dân da đỏ.
Tôi không ăn mừng Lễ Độc Lập hôm nay, vì pháo hoa không soi thấu những trại giam di dân mọc lên khắp nước Mỹ, pháo hoa không xua được ICE đập cửa dí súng còng tay bứt người mẹ ra khỏi đàn con; pháo hoa không giữ ấm được cả gia đình người đồng minh Afgan vừa mất quy chế bảo vệ. Tôi không ăn mừng vì độc lập tự do hôm nay ngụy trang dưới những khẩu hiệu vay mượn và bóp méo - vì cách đất nước chúng ta đối xử với người yếu thế dưới danh nghĩa lá cờ.
Ngày vào tị nạn nước Mỹ, tôi tin đất nước này không gạt ai ra ngoài chỉ vì nơi sinh, màu da, hay tờ giấy trú thân bị bão tố cuốn trôi. Niềm tin đó chưa chết — nhưng nó không sống nhờ những tiếng nổ của pháo hoa hay sự im lặng làm ngơ. Nó chỉ còn sống khi ta đủ can đảm kể lại câu chuyện thật: di dân không xâm lăng ai cả — di dân chính là nước Mỹ, đã như thế và sẽ mãi như thế.
Trong sinh hoạt chính trị tại Việt Nam hiện nay, hai khái niệm “thế lực phản động” và “đối lập chính trị” thường được sử dụng với nội hàm và vai trò khác biệt. Bài viết này nhằm so sánh bản chất và nội dung giữa hai khái niệm này và đồng thời đề xuất một cách tiếp cận khác – hy vọng là sẽ phù hợp hơn với thực tiễn chính trị đang biến chuyển tích cực theo yêu cầu phát triển xã hội và đảm bảo ổn định bền vững của đất nước.
Thế giới đang đổi thay nhanh chóng. Những giá trị từng được xem là bất biến – như tự do học thuật, trao đổi tri thức và khoa học không biên giới – nay lại bị nghi ngờ và siết chặt, ngay cả ở các nền dân chủ hàng đầu. Tại Hoa Kỳ, kiểm soát đối với sinh viên và giới nghiên cứu ngày càng gắt gao. Nhiều tài năng trẻ đã chọn rời bỏ môi trường học thuật Mỹ, quay về Thượng Hải hoặc Bắc Kinh – một xu hướng ngược chưa từng thấy kể từ thời Chiến tranh Lạnh.
Tom Mollenkopf, Chủ tịch Hiệp hội Nước Quốc tế IWA (International Water Association) nhận định rằng: “Dự án đổi mới kiểm soát ô nhiễm hồ Nhĩ Hải và Phát triển Lưu vực đã cung cấp những hiểu biết quan trọng cho lĩnh vực môi trường nước toàn cầu”. Dự án được đánh giá là xuất sắc và đã được trao tặng Huy chương Bạc tại Đại hội Triển lãm Nước Thế giới. [Copenhagen 08.2022]
Chúng tôi sử dụng cookie để cung cấp cho bạn trải nghiệm tốt nhất trên trang web của chúng tôi. Nếu tiếp tục, chúng tôi cho rằng bạn đã chấp thuận cookie cho mục đích này.