Hôm nay,  

Chút Kỷ Niệm Với Danh Cầm Ghi Ta Trung Nghĩa

25/05/202117:37:00(Xem: 4216)
Tran Chi Phuc
Trung Nghĩa- Trần Chí Phúc

 

                                                                   

Cái tên Trung Nghĩa Tây Ban Cầm được giới yêu nhạc biết tới từ cuốn Cassette đầu tiên phát hành ở hải ngoải năm 1976 là cuốn Khi Tôi Về với tiếng hát Khánh Ly và một cây đàn ghi ta Trung Nghĩa.

Đầu thập niển 1980, tiếng đàn ghi ta Trung Nghĩa nổi danh thêm qua những cuốn băng nhạc Cassette thực hiện tại Quận Cam- Little Saigon Hoa Kỳ và phân phối đến các tiệm ở khắp nơi hải ngoại, nơi có đồng hương Việt Nam cư ngụ. Có nhà báo nào đó gọi Trung Nghĩa là Mười Ngón Tay Vàng và danh hiệu này gắn liền với tên tuổi anh. Thời đó, tôi còn ở Canada đã từng nghe hai cuốn băng hòa tấu nhạc Việt Nam do Trung Nghĩa thực hiện, tiếng đàn mượt mà của anh làm dân ghiền ghi ta thích thú. Có một lần từ Canada sang thăm Quận Cam, bạn chở đi vũ trường nghe nhạc, thấy ngón tay Trung Nghĩa chạy lẹ làng trên phím ghi ta điện nghe thật đã.

Năm 1986, khi thực hiện cuốn băng Cassette Sài Gòn Em Ở Đó, anh Jo Marcel hát bài này với nhạc đệm của Đặng Xuân Thìn ( San Francisco ) tại phòng thu anh Lê Bảo ( San Jose ), tôi mang xuống phòng thu âm Lê Đức Cường ( Người Đẹp Bình Dương ) và mời Trung Nghĩa đệm thêm tiếng ghi ta thùng cho bài này. Đó là lần đầu tiên tôi làm quen với anh. Mỗi lần từ San Jose ghé Quận Cam, có dịp là tôi tìm gặp Trung Nghĩa để ngồi nghe và thưởng thức những ngón tay đàn ghi ta điêu luyện đó.

Anh một lần kể rằng lúc còn ở Việt Nam, nghe nhạc bằng tai và tập theo, và khi chơi chung với ban nhạc cũng chơi đàn bằng tai cho nên đọc nhạc viết trên giấy không nhuyễn lắm. Khi Trung Nghĩa thực hiện hai cuốn băng hòa tấu, nhờ một số nhạc sĩ Hoa Kỳ cộng tác và anh phải soạn hòa âm viết trên giấy; cho nên anh phải tập và thực hành ký âm pháp; từ đó Trung Nghĩa giỏi cả về hai mặt đọc và nghe âm nhạc.

 Cũng cần nói thêm rằng trong giới chơi đàn có 2 loại : nghe nhạc bằng tai và đọc bản nhạc bằng mắt. Giới chơi đàn đọc bản nhạc thì giỏi đọc nhạc nhưng thường yếu về nghe cho nên trong những buổi tiệc văn nghệ, một danh cầm lại bối rối khi phải bất ngờ đệm đàn cho một ai đó hát một ca khúc ngẫu hứng. Trong trường hợp này thì giới chơi đàn nghe bằng tai có lợi thế hơn vì họ nghe hát và có thể nương theo câu nhạc mà đệm đàn thoải mái. Thí dụ rõ ràng nhất là một nhạc sĩ mù, tai họ rất thính và đầu óc họ rất mau lẹ để hòa điệu với bản nhạc đang vang lên. Cho đến hôm nay, tôi nghiệm ra rằng một nhạc sĩ muốn giỏi phải tập luyện nghe bằng tai là chính, còn đọc nhạc qua ký âm pháp để tập đàn là kế tiếp.  

Khi thực hiện cuốn băng nhạc Chiều San Francisco năm 1992 tôi cũng nhờ Trung Nghĩa hòa âm bản Chiều San Francisco với tiếng hát Thái Châu và bản Này Người Yêu Hỡi tiếng hát Hà Thu Trang.

Năm 1999, tôi nhờ nhạc sĩ Đặng Hữu Tâm ở Sài Gòn hòa âm cuốn Chào Em Năm 2000, và khi mang về lại Hoa Kỳ thấy đơn điệu nên đến phòng thu âm Lê Sĩ Dự thu thêm tiếng đàn ghi ta của Trung Nghĩa cho phong phú. Tôi nhớ Trung Nghĩa yêu cầu mở bài nhạc cho nghe một lần rồi lần thứ nhì anh ôm ghi ta hót theo. Cả 10 bài hát mà Trung Nghĩa chỉ tốn chưa tới 2 tiếng đồng hồ là hoàn tất. Lúc này tôi khâm phục tài nghe nhạc bằng tai của anh. Tôi cũng nhờ Trung Nghĩa hòa âm bản Chiều Mưa San Jose với tiếng đàn của các nhạc sĩ Hoa Kỳ, rất tiếc cuốn băng gốc bị thất lạc.



Năm 2014, đêm nhạc Kỷ Niệm 25 Năm Âm Nhạc Trần Chí Phúc tại San Jose, ban nhạc Lê Huy chơi đàn và nhạc sĩ Trung Nghĩa từ Quận Cam đi xe đò lên để góp tiếng đàn ghi ta ngọt ngào của anh.

Trong đời tôi đã từng học đàn ghi ta cổ điển tại Sài Gòn với anh Đỗ Đình Phương, nhạc sĩ Dương Thiệu Tước, anh Trần Văn Phú, nhưng phần lớn thời gian là thích nghe họ đàn và nghe họ kể chuyện về sinh hoạt âm nhạc. Và tại Mỹ tôi cũng rất thích ngồi nghe và nhìn những ngón tay đàn ghi ta lã lướt của danh cầm Trung Nghĩa.

Vài năm trước tôi đã từng muốn nghe Trung Nghĩa kể chuyện chơi đàn suốt mấy chục năm để viết một cuốn sách về dòng sinh hoạt ca nhạc hải ngoại. Nhưng nay với thời đại Youtube thì bao nhiêu hình ảnh và âm thanh đã được đưa lên trên Internet khá nhiều, ý tưởng đó không còn.

Danh cầm Trung Nghĩa là người duy nhất ôm cây đàn ghi ta đi khắp hải ngoại để chơi nhạc và sinh sống bằng nghề này. Nhìn nét mặt anh ngây ngất, đam mê khi ngón tay khảy đàn lúc trình diễn thật thú vị. Phải là người có sức khỏe mới có thể đứng ôm cây ghi ta suốt mấy tiếng đồng hồ  trên sân khấu và trong mấy chục năm. Được như vậy là do Trung Nghĩa có đời sống lành mạnh, không hút thuốc, không rượu bia và đánh Tennis thường ngày.

Ngày xưa có một lần danh cầm ghi ta Hoàng Bửu ở Sài Gòn lúc tuổi mới bốn chục mà ông đã thốt lên rằng mình đã già nên không muốn tập đàn nữa. Hôm nay nghe tin danh cầm Trung Nghĩa tổ chức sinh nhật 70 tuổi và kỷ niệm 55 năm tiếng đàn ghi ta của anh vào buổi tiệc ca nhạc tối thứ tư 26-4-2021 tại Quận Cam thì lòng cũng thú vị. Giới yêu nhạc sẽ đến để chung vui và thưởng thức ngón đàn danh cầm Trung Nghĩa.

Suốt trong khoảng 80 năm của dòng sinh hoạt tân nhạc Việt Nam, xét về nhạc sĩ chơi ghi ta nổi danh, tôi nghe nhắc đến một số người như Tạ Tấn, Dương Thiệu Tước, Hoàng Bửu, Đỗ Đình Phương, Trần Văn Phú, Phùng Tuấn Vũ, Lâm Tuyền, Văn Trổ, Hoàng Liêm. Theo tôi thì danh cầm Trung Nghĩa nổi bật với chiều dài thời gian mấy chục năm từ Sài Gòn cho đến Hoa Kỳ và cho đến hôm nay năm 2021, anh vẫn còn phong độ để còn yêu và ôm cây đàn ghi ta làm rung động giới yêu nhạc.

Ngày xưa có câu thơ “ Nhân sinh thất thập cổ lai hi- Người đời tuổi bảy mươi là hiếm” và thời này hình ảnh nhạc sĩ ghi taTrung Nghĩa, tiệc sinh nhật bảy mươi ôm đàn ghi ta trình diễn trên sân khấu cũng là điều hiếm quí.

                                                                   Quận Cam, California, 25-5-2021

                                      Mừng Sinh Nhật Bảy Mươi Danh Cầm Trung Nghĩa

 

                                                                 

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Từ thứ Bảy ngày 19 đến Chủ nhật ngày 20 tháng 7 năm 2025 tại phòng sinh hoạt nhật báo Người Việt sẽ diễn ra sự kiện đặc biệt: Triển lãm tranh “Sức Sống-Vital” của họa sĩ (HS) Đào Hải Triều (hiện đang sống tại San Jose) do Hội Sáng Tạo Nghệ Thuật và Âm Nhạc Cho Người Mỹ Gốc Việt (VASCAM - The Vietnamese American Society for Creative Arts and Music) hỗ trợ tài chính một phần. Hội VASCAM không đứng ra tổ chức 100% như những lần trước vì VASCAM không có nhân sự tại Little Saigon. Nhưng VASCAM muốn hỗ trợ vì cảm mến tài năng và niềm đam mê sáng tạo của HS Đào Hải Triều.
Lần đầu tiên tôi được nghe kể chuyện về ca sĩ Khánh Ly là vào khoảng 10 tuổi. Lúc đó, bố tôi là giáo sư trường Sư Phạm Sài Gòn. Vào một buổi tối, nghe nói Khánh Ly được mời về trường hát. Trong nhà tôi, chị Khánh được theo bố đi nghe nhạc, khuya về kể rằng bố được giao nhiệm vụ tặng hoa cho Khánh Ly. Khi nhận hoa, cô ca sĩ nổi tiếng này còn hỏi rằng: “…Trong truyện Giòng Sông Định Mệnh, tại sao anh không cho Thiệu và Yến lấy nhau?”
Chiều Chủ Nhật 8 tháng Sáu, 2025 vừa qua, giữa lòng thành phố Fountain Valley, Nam California, trong một không gian âm nhạc nhỏ bé, ấm cúng nhưng trang trọng và thân mật, khoảng trên dưới 30 khán giả mộ điệu đã được thưởng thức một chương trình nhạc thính phòng tuyệt vời với ban tam tấu TrioniCity...
CÓ NHAU TRONG ĐỜI: 7 GIỜ TỐI CHỦ NHẬT 29 THÁNG 6 NĂM 2025 tại Coffee Factory: 15582 Brookhurst St., Westminster, CA 92683. Vé bảo trợ $150 - Vé VIP $100 - Vé đồng hạng $80. Để đặt vé và bảo trợ cho chương trình, vui lòng nhắn tin ban tổ chức 714-725-5445 hoặc 714-592-8941. Ban tổ chức chân thành cảm ơn Coffee Factory hỗ trợ Lê Uyên thực hiện chương trình tưởng niệm này.
Viết cho thế hệ trẻ là quan tâm lớn của nhiều nhà văn gốc Việt. Và mới trong tháng qua, nhà văn Trần Ngọc Ánh vừa ấn hành 2 bản dịch tiếng Anh, tiếng Pháp của tập hồi ký “Ba, Con Không Muốn Là Người Cộng Sản.” Bản dịch sang tiếng Anh do dịch giả Kim Vũ từ California thực hiện, nhan đề “Daddy, I don't Want to be a Communist.” Bản dịch sang tiếng Pháp do dịch giả Bảo Hưng từ Paris thực hiện, nhan đề “Papa, Je ne voudrais pas être communiste.” Cả hai bản dịch này ấn hành chung trong cuốn sách dày 184 trang. Bìa sách thực hiện bởi hai họa sĩ: Trần Nho Bụi và Phan Trường Ân. Một số tranh trong sách là từ họa sĩ Nguyễn Tư.
Cuốn phim trinh thám – kinh dị này của đạo diễn Victor Vũ khẳng định rằng trình độ làm phim giải trí của Việt Nam nay có thể so sánh ngang hàng với những nền điện ảnh lớn trong khu vực, đồng thời tìm được những dấu ấn của riêng mình.
Nhạc Lê Uyên Phương là một hiện tượng độc đáo của âm nhạc Việt Nam xuất hiện từ cuối thập niên 1960s. Lúc đó là thời của quê nhà chinh chiến. Nhạc của Phương là lời ca ngợi tình yêu, như một cách kêu gọi hòa bình. Lúc đó là thời của những nỗi lo lắng về sống và chết nơi quê nhà chỗ nào cũng đạn bom, nhưng Phương lại hát lên lời ca ngợi hạnh phúc đôi lứa giữa một khung trời "Chờ trăng lên, nghe sao thì thầm"... Tình yêu của Lê Uyên Phương giữa bối cảnh đó tự thân đã là một triết lý của hiện sinh, rằng cuộc sống này là một hạnh phúc có thực, xa lìa mọi ý thức hệ.
Chỉ kéo dài hơn 30 phút, cuốn phim tài liệu Đất Lành Chim Đậu (On Healing Land, Birds Perch) đã để lại cho khán giả nhiều cảm xúc, nhiều điều để suy gẫm. Phim được công chiếu ra mắt ở Quận Cam vào tối ngày 9 tháng 5 năm 2025 tại rạp Lido Newport Beach, nhân tháng tưởng niệm 50 chấm dứt chiến tranh Việt Nam. Buổi chiếu phim do Orange County Film Society thực hiện, với sự phối hợp của Newport Beach Film Festival, và Hội Văn Học Nghệ Thuật Việt Mỹ (VAALA). Phim do Naja Phạm Lockwood đạo diễn; với giám đốc sản xuất là nhà văn Lan Cao.Bộ phim tài liệu xoay quanh câu chuyện của những gia đình, những đứa trẻ từ hai miền Nam, Bắc là nạn nhân của cuộc chiến tranh Việt Nam. Đó là bà June (Dung) con gái của Thiếu Tướng Nguyễn Ngọc Loan; ông Nguyễn Từ Huấn con trai của Trung Tá Nguyễn Tuấn thuộc quân đội VNCH;
Thưa anh Trần Hoài Thư rất kính mến, Những gì anh mong mỏi đã thành tựu viên mãn. Tất cả mọi người đều như thấy có sự hiện diện của anh trong ngày tang lễ. Làm sao giải thích được lúc đi đến nhà quàn ở New Jersey ngày thứ Bảy (8/6), ba nhóm trong tiểu bang Virginia xuất phát từ ba ngả khác nhau lại cùng dừng chân và gặp nhau ở Delaware Rest Area. Những cái ôm thật chặt từ những người mới gặp nhau lần đầu mà tưởng như đã quen nhau từ lâu.
Cánh cửa gỗ mộc mạc mở ra chỉ sau vài giây tôi đến trước cổng, chưa kịp gọi chuông. Hình như người nghệ sĩ nào cũng có một điểm chung, đó là sự tinh tế và chú ý từng chi tiết nhỏ sự việc quanh mình. Philippa Pham Hughes xuất hiện sau cánh cửa với nụ cười rạng rỡ. Gương mặt của người nghệ sĩ gốc Việt này, đúng như cô đã viết trong lá thư khi đang ở Thái Lan: “Tôi xin lỗi tôi không nói được tiếng Việt. Tôi ước gì mình có thể. Không ai nghĩ tôi là người Việt Nam.” Cung mệnh ‘thiên di’ và một cuộc bắt cóc. Philippa ngồi trước tấm ảnh chụp và cắt dán theo phong cách nhiếp ảnh ý niệm (conceptual photography), sắp đặt một cách có chủ đích, không phải khoảnh khắc tự nhiên. Một phụ nữ đang bay lên khỏi mặt đất. Một người đàn ông đang nằm trên bãi biển. Sợi dây trói buộc một chân của người phụ nữ vào thân hình của người đàn ông. Một sự giải thoát đang diễn ra, từ tốn. Tấm ảnh ra đời sau khi Philippa chấm dứt cuộc hôn nhân của cô, là một trong những điểm nhấn độc đáo của ngôi nhà.
NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.