Hôm nay,  

Charles Dickens không nên viết vậy

27/12/201808:55:00(Xem: 3580)

Charles Dickens không nên viết vậy

 

 

Hồ Đắc Túc

 

blank

 

Lúc đứng trước căn nhà kỷ niệm nơi sinh của Charles Dickens, tôi mới nhớ mang máng đến tiểu thuyết Oliver Twist của ông. Hồi giờ chỉ nhớ ông là nhà văn nổi tiếng, không nhớ ông viết bao nhiều cuốn và dựng nên bao nhiêu nhân vật kỳ dị. Cho nên trong khi chờ phà từ cảng quốc tế Portsmouth tận miền nam nước Anh để đi qua Normandy, tôi bấm bản đồ Google để cuốc bộ tới Viện Bảo tàng Nơi sinh của Dickens. Bây giờ là giữa tháng cuối năm 2018, nhiệt độ thấp hơn cả Luân Đôn, gió biển siết lên da mặt, chừng như xuyên thủng mấy lớp áo vừa chống lạnh vừa chống ướt. Từ cảng Portsmouth đến nhà Dickens là một đường vạch ngắn, nhưng phải đi vòng và chui xuống hầm lòn bên dưới đường cái, nếu theo bản đồ Goole thì còn vòng tới lui mấy bận nữa. Hóa ra Google ngu hơn người. Mình chỉ nên nương theo nó, áng chừng đúng hướng rồi đi tắt thì sẽ mất dưới 10 phút. Hóa ra đi tắt nhanh thiệt. Google là đấng quân tử, nó chỉ đường lớn mà đi.

 

Tự nhiên khi đứng trước nhà Dickens thì nhân vật hiện ra chính là người mẹ của Oliver. Người mẹ xuất hiện rất ngắn, mở đầu vài đoạn và chấm dứt cũng về người mẹ. Vậy thôi nhưng tựa sách không nên là Oliver Twist mà lẽ ra nên là “người mẹ.”

 

Buổi chiều mới ba giờ nhưng mùa đông, bóng tối chực chờ. Trước hàng rào bằng song sắt lưa thưa có tấm biển nhỏ: Charles Dickens’ Birthplace Museum, bên dưới là hình Dickens và giờ giấc mở cửa chữ trắng trên nền xanh lục. Dù đã xem trước thông tin bảo tàng đóng cửa suốt mùa đông (từ tháng Mười đến tháng Ba), tôi vẫn vớt vát gọi điện thoại trước, hy vọng thông tin trên mạng chưa cập nhật chăng. Phía đầu kia có giọng đàn ông trả lời “bảo tàng đây,” còn nói đang mở cửa. Tới nơi mới thấy cửa đóng chặt, cổng cài then nhưng không khóa. Giở then, đẩy cửa vào. Trên nền gạch tường đỏ hung, một tấm biển tròn, vẫn nhỏ, vẫn phông xanh lục và chữ trắng viết hoa: Charles Dickens was born in this house on 7th February 1812 (Charles Dickens sinh trong ngôi nhà này vào ngày 7 tháng Hai 1812). Không phải chỉ nơi đây mà các nơi khác, người Anh thích làm biển rất nhỏ để chỉ các tầm vóc lớn.

 

Dãy nhà trong đó có nhà của Dickens, nghe nói là xây theo kiểu (thời) Victoria, cao nhất chỉ bốn tầng, mặt tiền phẳng liền, trên đó trổ cửa lớn và cửa sổ, không có cả lan can (để đứng hút thuốc). Nhìn bên ngoài, và nếu đứng xa, thấy đẹp và sang nhưng chi vô trong mới biết nhà nào cũng nhỏ. Trên đường đi, tôi thấy toàn loại nhà như thế, lâu lâu mới thấy vài bà già lủi thủi đi bộ trong gió đông lạnh lẽo, cây cối thưa thớt chỉ còn cành, bên kia đường dầy và cao các thùng containers. Tất cả có cái vẻ cũ kỹ và nghèo nghèo của bến cảng, tựa như, không biết phải là, cái khung cảnh này chắc cũng là vậy hơn 200 năm trước. Chắc phải là, vì người Anh quý quá khứ, họ không đập phá lung tung dù căn nhà chỉ già có một thế kỷ đi nữa. Nhiều lắm họ chỉ sửa sang chút đỉnh để giữ căn nhà này, và chỗ này, cho lâu hư thôi. Tuyệt nhiên không nâng cấp cho hoành tráng hay gọi là xứng đáng với thời đại. Cái này tuy chỉ suy luận nhưng cũng suy từ các chứng cớ khác. Tôi đã thấy trong kho lưu trữ thư viện trường đại học SOAS (School of Oriental and African Studies), họ giữ các các thư từ viết tay, nhiều khi chỉ là tờ giấy, của các nhà truyền giáo từ ba, bốn thế kỷ trước, không cho chụp hình (sợ mòn), và đương nhiên không cho sờ, chỉ ngó thôi. Cho nên không lý gì người ta cơi nói căn nhà của Dickens, mà làm gì. Chắc phải như hai thế kỷ trước, nơi đây, buồn và nghèo, các công nhân bến tàu. Và bên kia đường cái là cảng, cũng buồn vắng, bên này đường là nhà Dickens, càng buồn dữ tợn, cửa đóng, then không gài, một khoảng sân vuông nhỏ, nghe nói bên trong có để cái ghế dài chỗ Dickens nằm và “thăng”. Đó, chỉ nhiêu đó, không rườm rà làm to chuyện.

 

Chính lúc đó hình ảnh người mẹ của Oliver hốt nhiên hiện về. Tôi nhớ đại để Dickens cho người con gái Agnes xuất hiện chỉ vài đoạn ngay trang đầu của sách. Bà mới sanh, và muốn nhìn đứa con trước khi chết. Sau đó là vắng bặt, mãi cho đến khi dứt truyện, chấm hết bằng đoạn cuối về linh hồn của bà, người mẹ. Tôi lật đật mở internet, tìm đoạn cuối của Oliver Twist, thấy Dickens dứt truyện bằng khúc này: “… if the spirits of Dead ever come back to earth, to visit spots hallowed by the love – the love beyond the grave – of those whom they knew in life, I believe that the shade of Agnes sometimes hovers round that solemn nook. I believe it none the less because that nook is in a Church, and she was weak and erring.”

 

Đọc đoạn này trên net, trước nhà tác giả, tôi thấy Dickens viết cũng dở. Nếu đọc theo giọng văn nhà báo, kể chuyện tỉnh queo của ông, thì hiểu lốp chốp thế này: ‘… nếu linh hồn của người chết trở lui đất này, để thăm mấy chỗ thánh hóa bởi tình yêu – tình yêu bên kia nấm mồ - của những người mà linh hồn có biết khi còn sống, thì tui tin rằng cái bóng của Agnes có khi lảng vảng nơi góc thờ trang trọng có để tấm biển ghi tên bà [chỗ này thêm để nối mạch văn ở khúc không trích]. Tui tin đại khái vậy vì cái góc trang nghiêm đó ở trong Nhà thờ, mà bà thì vô thân và sai lầm.”

 

Trời, sao lại tỉnh bơ vậy. Ông mở đầu bằng cái chết và kết thúc bằng linh hồn cũng của một người mà thôi. Mà lại là người mẹ. Lẽ ra, nếu đã hơn, ông nên “sửa” đoạn kết đại khái, như là, “Tui đứng đó nhìn căn nhà cũ, tưởng nghe tiếng mẹ về. Vang dội thời ấu thơ.”

 

Vậy mới… hay chớ.

 

Nói vậy, nhưng cũng ngậm ngùi.

   

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Trong bài viết “Thế thời không phải thế” đăng trên Việt Báo ngày 4 tháng 4 về sau 100 ngày hành xử của tổng thống Trump (*), tôi có dự đoán rằng bên Dân Chủ sẽ giữ thế im lặng nhiều hơn lên tiếng ồn ào chống những việc làm của ông Trump và đảng Cộng Hòa vì muốn ông Trump tự sa lầy dẫn đến hậu quả đảng Cộng Hòa sẽ bị mất ghế, mất chủ quyền đa số trong lưỡng viện quốc hội quốc gia. Cho đến nay gần sáu tháng tổng thống, ông Trump vẫn tiếp tục gây hấn với thế giới và một số lớn thành phần dân chúng Mỹ và đảng đối lập vẫn giữ sự im lặng, thỉnh thoảng vài người lên tiếng một cách yếu ớt, kiểu Tôn Tẩn đối phó với Bàng Quyên.
Ngày 12/6/2025, từ văn phòng làm việc tại gia của mình ở Washington DC, ký giả, xướng ngôn viên kỳ cựu gần 28 năm của ABC News, Terry Moran loan báo đơn giản: “Có lẽ các bạn đã biết, tôi không thuộc về nơi đó nữa. Tôi sẽ ở đây, tại nền tảng Substack này. Có rất nhiều việc mà tất cả chúng ta cần phải làm trong thời gian đất nước quá nhiều vết nứt. Tôi sẽ tiếp tục tường thuật, phỏng vấn, để gửi đến các bạn sự thật, với tư cách là một nhà báo độc lập. Tôi là một ký giả độc lập.” Từ hôm đó, Terry Moran chính thức bước ra khỏi “luật chơi” của truyền thông dòng chính. Và cũng ngay ngày hôm đó, Terry Moran là danh khoản xếp thứ hạng đầu tiên (#1) về số người theo dõi (follower), số “subscriber” trả phí theo tháng và năm.
Ngày 2/7/2025 Tổng Thống Hoa Kỳ Donald Trump thông báo ngắn gọn trên mạng xã hội Truth rằng Việt-Mỹ đã thỏa thuận để Hoa Kỳ áp thuế 20% lên hàng hóa nhập khẩu từ Việt Nam và 40% trên hàng hóa trung chuyển qua Việt Nam; ngược lại Việt Nam đánh thuế 0% vào hàng hóa mua của Mỹ...
Ngài tự nhận trọn đời ngài chỉ là một nhà sư đơn giản, nhưng sóng gió tiền định đã đưa ngài vào ngôi vị Đức Đạt Lai Lạt Ma đời thứ 14 để gánh vác chức lãnh đạo cả đạo và đời cho dân tộc Tây Tạng từ khi ngài còn thơ ấu. Ngài từ những ngày mới lớn, miệt mài tu học theo lời Đức Phật dạy về hạnh từ bi và trí tuệ, nhưng từ khi chưa đủ tuổi thành niên đã chứng kiến khắp trời khói lửa chinh chiến để tới lúc phải đào thoát, vượt nhiều rặng núi Hy Mã Lạp Sơn để xin tỵ nạn tại Ấn Độ.
Zohran Mamdani tuyên bố tranh cử thị trưởng New York vào tháng 10/2024. Khi đó, phần lớn New York vẫn không biết đến vị lập pháp tiểu bang 33 tuổi này là ai. Ngày 1/7/2025, Zohran Mamdani chính thức đánh bại cựu Thống đốc Andrew Cuomo, chiến thắng vòng bầu cử sơ bộ cuộc tranh cử thị trưởng New York vào tháng 11/2025.
Tồn tại qua hơn hai thế kỷ, Tối Cao Pháp Viện Hoa Kỳ chưa bao giờ là một cánh cửa vô tri. Mỗi nhiệm kỳ Tòa để lại một dấu ấn ảnh hưởng đến đời sống người dân. Có nhiệm kỳ, Roe v. Wade1 mất hiệu lực, tòa cắt quyền phá thai khỏi tay người phụ nữ, coi như món nợ trả về từng tiểu bang, tự lo tự liệu. Có nhiệm kỳ, cánh cửa Affirmative Action2 sập lại, đám trẻ da màu nghèo khỏi cơ hội cầu tiến. Có nhiệm kỳ, Tòa thả lỏng súng đạn, cãi vã sân trường cũng đủ gây đổ máu3. Nhưng cũng đã có những nhiệm kỳ Tòa đứng thẳng lưng, bảo vệ người dân buộc Bạch Ốc Nixon phơi ra hồ sơ mật với Pentagon Papers
Nelson Mandela (1918-2013), quán quân Giải Nobel Hòa Bình năm 1993, nhà hoạt động chống chế độ phân biệt chủng tộc bị tù 27 năm, và là vị tổng thống người da đen đầu tiên được bầu trong cuộc bầu cử dân chủ đầu tiên của nước Nam Phi vào năm 1994, đã từng nói rằng, “Giáo dục là vũ khí có sức mạnh nhất mà bạn có thể sử dụng để thay đổi thế giới.” Hơn ai hết, Nelson Mandela là người không những hiểu rõ giá trị thực sự của nền giáo dục mà còn áp dụng kiến thức đó trong việc làm thay đổi đất nước và dân tộc Nam Phi của ông. Ông đã dẫn dắt Nam Phi từ một quốc gia ngập chìm trong bóng tối của thù hận, phân hóa và lạc hậu để vươn mình lên trong ánh sáng của đoàn kết, hòa bình và phát triển.
Hoa Kỳ đã tấn công Iran. Chỉ vài ngày sau khi Tổng thống Mỹ Donald Trump gợi ý rằng có thể trì hoãn bất kỳ hành động quân sự nào của Mỹ trong nhiều tuần, ông tuyên bố vào ngày 21/6 rằng máy bay Mỹ đã tấn công ba địa điểm hạt nhân của Iran, bao gồm cả cơ sở bị chôn sâu ở Fordow. Các quan chức Iran xác nhận rằng các cuộc không kích đã diễn ra. Mặc dù ông Trump khẳng định rằng các địa điểm này đã bị "xóa sổ", nhưng vẫn chưa rõ các cuộc tấn công đã gây ra thiệt hại gì.
Jena, Louisiana – một thị trấn 4.000 dân lọt thỏm giữa rừng thông – nơi bảng hiệu đầu làng ca ngợi đội bóng nữ vô địch của bang, nhưng cách đó chỉ ba dặm, sau hàng rào kẽm gai và lời Kinh Thánh treo lủng lẳng, là Trại Giam ICE đồ sộ - do GEO Group điều hành. Nơi đây hiện giam giữ hơn 1000 người – phần lớn chưa từng bị kết tội hình sự, nhiều người chỉ là dân đang xin tị nạn hợp pháp, số còn lại chưa kịp hiểu vì sao mình bị bắt...
Tại sao Trump lại vội vàng ban hành hàng loạt sắc lệnh hành pháp và chính sách mới như vậy?AI: Có hai lý do.Đầu tiên, tổng thống vội vàng vì nếu có bất kỳ điều gì sai trái xảy ra vào đầu nhiệm kỳ, ông có thể đổ lỗi cho chính quyền trước và nhà nước (những người làm việc cho ông). Nếu để lâu, những điều sai trái sẽ là trách nhiệm của ông, và Trump không thích chịu trách nhiệm.Thứ hai, ông biết trong hai năm nữa, đảng Cộng hòa sẽ mất quyền kiểm soát Hạ viện trong cuộc bầu cử quốc hội và ông sẽ trở thành què quặt. Ông cần phải hoàn thành mọi việc ngay bây giờ. Ông muốn tập trung vào các doanh nghiệp của mình trong hai năm cuối nhiệm kỳ tổng thống,
NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.