Trương Ngọc Bảo Xuân
Trong tiệm.
Chỉ còn mấy ngày nữa thôi là tới lễ Giáng Sinh rồi.
Năm nào cũng vậy, gần tới lễ Tạ Ơn thì đã có mặt người thợ quen, tới vẽ những cảnh con gà tây lên mặt kiếng của tiệm. Qua lễ Tạ Ơn, con gà tây sống hay chết tượng trưng nằm trên mâm được lôi vô bụng rồi thì người thợ trở lại bôi bỏ để vẽ ông già Noel áo đỏ râu trắng dài phất phơ vai vác cái túi to tướng phình ra đầy nhóc, bụng phệ, tượng trưng cho lòng quảng đại, yêu thương, nhứt là với con nít, miệng cười tàng hoạt hô hô hô... Ông đi bằng kiệu bằng xe gỗ do mấy con nai mũi đỏ vì lạnh kéo bay khắp thế giới. Ông ghé từng nhà chui xuống lò sưởi hớp miếng sữa nóng rồi để quà lại cho trẻ con. Ủa mà sao kỳ ha, cái miệng ông cười chành bành như vậy thì đáng lẽ phải là ha ha ha chứ sao lại là hô hô hô? À, theo chị đoán thì như vầy, ha ha ha làm khí hơi trong người thoát hết ra, còn hô hô hô là tiếng vừa cười vừa mời gọi đám con nít vô đây tới đây ta cho quà
Hô hô hô... vô vô vô...
Năm nay hình vẽ ngọn nến lung linh là thông thường nhứt vì tượng trưng cho sự ấm áp tụ họp gia đình, trong khi bên ngoài cửa sổ cảnh nhà cửa cây cối hàng xóm chìm trong tuyết trắng. Nhà hàng xóm như thế thì nhà mình sân mình cũng một màu trắng y chang.
Những cảnh lò sưởi hồng bên trên có treo mấy chiếc vớ dành cho ông già bỏ quà vô đó, những món quà nho nhỏ nhưng chứa đầy tình thương, ai mà không thích chớ? Ai mà không muốn có sự sum họp hạnh phúc? và có người nghĩ tới mình? Ai mà muốn những cuộc sinh ly tử biệt? Vì vậy, đâu đâu cũng toàn là những hình ảnh thích thú ý nghĩa này, đắc lắm.
Nhìn hình làm chị Ngà nhớ tới thời gian mới qua Mỹ, sống ở tiểu bang lạnh, thành phố xa. Ở nơi đó bây giờ không biết tuyết còn rơi dày đặc như xưa không? Nghe người ta nói trái đất càng ngày càng nóng hơn, tuyết có còn phủ trắng xóa, chính phủ còn bắt buộc hãng xưởng trường học phải đóng cửa để giữ an toàn cho dân không? Ở nhà cũng phải vì ra đường sợ thấy bà. Tuyết đóng băng, lái xe dễ bị trơn trợt, xe lủi vô lề đường là thường, xui hơn nữa thì ủi vô xe trước mang họa tiền tài lẫn mạng sống.
Và, chị nhớ những người bạn năm xưa, mới xa quê hương gia đình bạn bè... cho nên đã gần gũi thông cảm thương yêu nhau bất kể lý do. Gần nửa thế kỷ rồi, vật đổi sao dời, ai cũng già đi như chị, ai còn ai mất?
Bao mùa lá rụng bao lần tuyết rơi.
Đã bao năm trôi qua... là lá la...
Thế nhưng, cũng có vài chuyện, như chuyện coi phim theo kỷ thuật 3D khi xưa, bây giờ là 7D lận, nhắc chị nhớ xa hơn, nhớ tới hồi còn nhỏ lắm lận. Xưa và nay, khác nhau hơn nhau bằng khoa học và kỷ thuật. Thì ra, kỷ thuật của năm xưa bây giờ người ta đã hoàn thành hay hơn khéo hơn tân tiến và thông dụng hơn. Chẳng hạn như mới đây, có người bạn trong thế giới ảo gởi cho chị tin này:
Phim hình nổi 7D Hologram đã được chiếu tại Dubai, Ba Lan Nhựt Bổn
Đó là cách chiếu phim hình nổi, sống động. Mình ngồi trong phòng khách, trong sân vận động, thể dục thể thao trong trường, hay ngay trong đại sảnh của nơi nào đó, mặc tình mà chiêm ngưởng và như sống trong những cảnh trí ấy.
Nhớ hồi năm xửa năm xưa, vào năm 1960, cuốn phim 13 Con Ma, phim Mỹ nói tiếng Anh, phim đầu tiên với kỷ thuật làm hình nổi, đã chiếu tại Sài Gòn mà Ba chị, một người cha đi trước thế kỷ, có gì hay mới lạ là ba cũng muốn dẫn đám con đi coi cho biết.
Năm ấy chị còn nhỏ lắm, chị nhớ đại khái nội dung cuốn phim nói về một gia đình nọ nhận được được gia tài để lại là vùng đất rộng lớn cùng ngôi biệt thự đồ sộ và một quản gia có vẻ hắc ám. Nhưng nghe đồn là có oan hồn của 12 con ma đang bị nhốt trong tòa nhà chứa đựng tiền bạc của cải rất quí giá. Để rồi 12 con ma ấy đang tìm một người xui xẻo chết đi để trở thành con ma thứ 13. Con ma mới thứ 13 này sẽ giải thoát cho họ. Ai sẽ là con ma thứ 13? Có phải là người đang tìm cách chiếm đoạt phần của cải ấy, lòng tham lam có thể làm cho y ta không ngần ngại trở thành kẻ sát nhân?. Nhưng muốn thấy 12 con ma thì phải mang vô một cặp mắt kiếng đặc biệt.
Phim 13 Con Ma chiếu tại rạp hát ở Sài Gòn, mua vé mắc hơn phim thường vì được người ta phát cho một cặp mắt kiếng màu goggles đeo vô, coi tới lúc mấy con ma hiện hình, cả rạp con nít người lớn gì cũng ré lên một lượt, né qua tránh lại khi con ma hiện lên, khi thì như là đang ngồi kế mình hay bay hổng chân vòng vòng trong rạp, thấy ghê thấy bà. Đã vậy âm thanh nhát ma rù rù rì rì âm u rùng rợn rên ư hư hư... làm tâm trạng của một đứa con nít mới mấy tuổi đầu bị ám ảnh lâu lắm. Nhưng mà kỳ, sợ ma nhưng khoái coi phim ma. À thì, lớn lên chút xíu, biết mơ mộng, có người yêu lính chiến rồi thì, đi xi nê với chàng, vô coi phim kinh dị sợ chơi để mà có dịp nép qua ghế chàng, tóc kề tóc, đễ được chàng nắm tay vỗ về nữa chớ, có khi làm gan thì cũng má kề má môi kề môi, mặc kệ cho mấy con ma lang thang qua hàng xóm nhát người ta...
Biết là mấy nhà làm phim loại này là mánh lới để thu hút số khán giả trẻ tuổi, mình cũng chạy theo thị hiếu, miễn là, biết khôn biết phân biệt để không gặp bọn sở khanh, y như lời dạy dỗ của cha mẹ mà.
Khi xưa ma chỉ lửng lơ trong rạp thôi, bây giờ hình ảnh con người hay con thú hiện ra rõ ràng gần như ta có thể chụp bắt, nắm lấy, con cá voi khổng lồ từ dưới biển chồm lên mặt nước, ta thấy nước đổ ụp xuống văng tung tóe gần như trúng vô mình ta.
A ha... mới đó mà đã hơn nửa thế kỷ rồi bậu ơi...
Khi xưa ta phải mua vé vô rạp hát ngồi coi, phim 3D, ngày nay với phương trình 7D này ta có thể coi tại nhà. Có những cảnh như hai con gấu trúc, mẹ và con đùa giỡn với nhau ngay trước mắt, con khỉ đu dây, con hưu cao cổ đi tà tà từng từng trong nhà. Mở cái link bên trên ra, coi trong You Tube thì thấy chiếu ở Dubai, Nhật bản. Với sự tiến bộ bằng này, sẽ có một ngày không xa, ta sẽ có thể bước chân trên mặt đất của sao Hỏa, ta có thể leo vô chiếc xe hơi rồi bay là là trên không, như chuyện bình thường.
Năm trước chị coi show trên chuyến tàu du lịch, thấy cảnh cô ca sĩ ca xong bản nhạc, cô giương hai cánh tay lên rồi lông chim mọc đầy thân thể, cô vẫy vẫy thành hai cánh rồi bay lên nóc rạp. À, thì ra người ta xử dụng 7D rồi mà cô cứ tưởng chỉ là hình chiếu từ computer mà thôi.
Cô ước gì, phải chi cô tìm được những người bạn cũ để có thể vừa nói chuyện vừa nhìn tạn mặt vừa đưa tay ra như nắm lấy tay người mình thương.
Mùa Giáng Sinh, mùa của tình thương yêu, mùa của đoàn tụ.
A...
Chị muốn cất tiếng cười như ông già Noel,
Hô Hô Hô.../.
Trương Ngọc Bảo Xuân
Trong tiệm.
Chỉ còn mấy ngày nữa thôi là tới lễ Giáng Sinh rồi.
Năm nào cũng vậy, gần tới lễ Tạ Ơn thì đã có mặt người thợ quen, tới vẽ những cảnh con gà tây lên mặt kiếng của tiệm. Qua lễ Tạ Ơn, con gà tây sống hay chết tượng trưng nằm trên mâm được lôi vô bụng rồi thì người thợ trở lại bôi bỏ để vẽ ông già Noel áo đỏ râu trắng dài phất phơ vai vác cái túi to tướng phình ra đầy nhóc, bụng phệ, tượng trưng cho lòng quảng đại, yêu thương, nhứt là với con nít, miệng cười tàng hoạt hô hô hô... Ông đi bằng kiệu bằng xe gỗ do mấy con nai mũi đỏ vì lạnh kéo bay khắp thế giới. Ông ghé từng nhà chui xuống lò sưởi hớp miếng sữa nóng rồi để quà lại cho trẻ con. Ủa mà sao kỳ ha, cái miệng ông cười chành bành như vậy thì đáng lẽ phải là ha ha ha chứ sao lại là hô hô hô? À, theo chị đoán thì như vầy, ha ha ha làm khí hơi trong người thoát hết ra, còn hô hô hô là tiếng vừa cười vừa mời gọi đám con nít vô đây tới đây ta cho quà
Hô hô hô... vô vô vô...
Năm nay hình vẽ ngọn nến lung linh là thông thường nhứt vì tượng trưng cho sự ấm áp tụ họp gia đình, trong khi bên ngoài cửa sổ cảnh nhà cửa cây cối hàng xóm chìm trong tuyết trắng. Nhà hàng xóm như thế thì nhà mình sân mình cũng một màu trắng y chang.
Những cảnh lò sưởi hồng bên trên có treo mấy chiếc vớ dành cho ông già bỏ quà vô đó, những món quà nho nhỏ nhưng chứa đầy tình thương, ai mà không thích chớ? Ai mà không muốn có sự sum họp hạnh phúc? và có người nghĩ tới mình? Ai mà muốn những cuộc sinh ly tử biệt? Vì vậy, đâu đâu cũng toàn là những hình ảnh thích thú ý nghĩa này, đắc lắm.
Nhìn hình làm chị Ngà nhớ tới thời gian mới qua Mỹ, sống ở tiểu bang lạnh, thành phố xa. Ở nơi đó bây giờ không biết tuyết còn rơi dày đặc như xưa không? Nghe người ta nói trái đất càng ngày càng nóng hơn, tuyết có còn phủ trắng xóa, chính phủ còn bắt buộc hãng xưởng trường học phải đóng cửa để giữ an toàn cho dân không? Ở nhà cũng phải vì ra đường sợ thấy bà. Tuyết đóng băng, lái xe dễ bị trơn trợt, xe lủi vô lề đường là thường, xui hơn nữa thì ủi vô xe trước mang họa tiền tài lẫn mạng sống.
Và, chị nhớ những người bạn năm xưa, mới xa quê hương gia đình bạn bè... cho nên đã gần gũi thông cảm thương yêu nhau bất kể lý do. Gần nửa thế kỷ rồi, vật đổi sao dời, ai cũng già đi như chị, ai còn ai mất?
Bao mùa lá rụng bao lần tuyết rơi.
Đã bao năm trôi qua... là lá la...
Thế nhưng, cũng có vài chuyện, như chuyện coi phim theo kỷ thuật 3D khi xưa, bây giờ là 7D lận, nhắc chị nhớ xa hơn, nhớ tới hồi còn nhỏ lắm lận. Xưa và nay, khác nhau hơn nhau bằng khoa học và kỷ thuật. Thì ra, kỷ thuật của năm xưa bây giờ người ta đã hoàn thành hay hơn khéo hơn tân tiến và thông dụng hơn. Chẳng hạn như mới đây, có người bạn trong thế giới ảo gởi cho chị tin này:
Phim hình nổi 7D Hologram đã được chiếu tại Dubai, Ba Lan Nhựt Bổn
Đó là cách chiếu phim hình nổi, sống động. Mình ngồi trong phòng khách, trong sân vận động, thể dục thể thao trong trường, hay ngay trong đại sảnh của nơi nào đó, mặc tình mà chiêm ngưởng và như sống trong những cảnh trí ấy.
Nhớ hồi năm xửa năm xưa, vào năm 1960, cuốn phim 13 Con Ma, phim Mỹ nói tiếng Anh, phim đầu tiên với kỷ thuật làm hình nổi, đã chiếu tại Sài Gòn mà Ba chị, một người cha đi trước thế kỷ, có gì hay mới lạ là ba cũng muốn dẫn đám con đi coi cho biết.
Năm ấy chị còn nhỏ lắm, chị nhớ đại khái nội dung cuốn phim nói về một gia đình nọ nhận được được gia tài để lại là vùng đất rộng lớn cùng ngôi biệt thự đồ sộ và một quản gia có vẻ hắc ám. Nhưng nghe đồn là có oan hồn của 12 con ma đang bị nhốt trong tòa nhà chứa đựng tiền bạc của cải rất quí giá. Để rồi 12 con ma ấy đang tìm một người xui xẻo chết đi để trở thành con ma thứ 13. Con ma mới thứ 13 này sẽ giải thoát cho họ. Ai sẽ là con ma thứ 13? Có phải là người đang tìm cách chiếm đoạt phần của cải ấy, lòng tham lam có thể làm cho y ta không ngần ngại trở thành kẻ sát nhân?. Nhưng muốn thấy 12 con ma thì phải mang vô một cặp mắt kiếng đặc biệt.
Phim 13 Con Ma chiếu tại rạp hát ở Sài Gòn, mua vé mắc hơn phim thường vì được người ta phát cho một cặp mắt kiếng màu goggles đeo vô, coi tới lúc mấy con ma hiện hình, cả rạp con nít người lớn gì cũng ré lên một lượt, né qua tránh lại khi con ma hiện lên, khi thì như là đang ngồi kế mình hay bay hổng chân vòng vòng trong rạp, thấy ghê thấy bà. Đã vậy âm thanh nhát ma rù rù rì rì âm u rùng rợn rên ư hư hư... làm tâm trạng của một đứa con nít mới mấy tuổi đầu bị ám ảnh lâu lắm. Nhưng mà kỳ, sợ ma nhưng khoái coi phim ma. À thì, lớn lên chút xíu, biết mơ mộng, có người yêu lính chiến rồi thì, đi xi nê với chàng, vô coi phim kinh dị sợ chơi để mà có dịp nép qua ghế chàng, tóc kề tóc, đễ được chàng nắm tay vỗ về nữa chớ, có khi làm gan thì cũng má kề má môi kề môi, mặc kệ cho mấy con ma lang thang qua hàng xóm nhát người ta...
Biết là mấy nhà làm phim loại này là mánh lới để thu hút số khán giả trẻ tuổi, mình cũng chạy theo thị hiếu, miễn là, biết khôn biết phân biệt để không gặp bọn sở khanh, y như lời dạy dỗ của cha mẹ mà.
Khi xưa ma chỉ lửng lơ trong rạp thôi, bây giờ hình ảnh con người hay con thú hiện ra rõ ràng gần như ta có thể chụp bắt, nắm lấy, con cá voi khổng lồ từ dưới biển chồm lên mặt nước, ta thấy nước đổ ụp xuống văng tung tóe gần như trúng vô mình ta.
A ha... mới đó mà đã hơn nửa thế kỷ rồi bậu ơi...
Khi xưa ta phải mua vé vô rạp hát ngồi coi, phim 3D, ngày nay với phương trình 7D này ta có thể coi tại nhà. Có những cảnh như hai con gấu trúc, mẹ và con đùa giỡn với nhau ngay trước mắt, con khỉ đu dây, con hưu cao cổ đi tà tà từng từng trong nhà. Mở cái link bên trên ra, coi trong You Tube thì thấy chiếu ở Dubai, Nhật bản. Với sự tiến bộ bằng này, sẽ có một ngày không xa, ta sẽ có thể bước chân trên mặt đất của sao Hỏa, ta có thể leo vô chiếc xe hơi rồi bay là là trên không, như chuyện bình thường.
Năm trước chị coi show trên chuyến tàu du lịch, thấy cảnh cô ca sĩ ca xong bản nhạc, cô giương hai cánh tay lên rồi lông chim mọc đầy thân thể, cô vẫy vẫy thành hai cánh rồi bay lên nóc rạp. À, thì ra người ta xử dụng 7D rồi mà cô cứ tưởng chỉ là hình chiếu từ computer mà thôi.
Cô ước gì, phải chi cô tìm được những người bạn cũ để có thể vừa nói chuyện vừa nhìn tạn mặt vừa đưa tay ra như nắm lấy tay người mình thương.
Mùa Giáng Sinh, mùa của tình thương yêu, mùa của đoàn tụ.
A...
Chị muốn cất tiếng cười như ông già Noel,
Hô Hô Hô.../.
Trương Ngọc Bảo Xuân
Gửi ý kiến của bạn