Hôm nay,  

Lòng Tin Chết Lặng

09/07/201400:00:00(Xem: 8141)

Ôi xã tắc

Con đường nào cũng dẫn đến pháp trường
Bàn tay chỉ đường nào cũng bàn tay đao phủ
(Nguyễn Trãi trước giờ tru di - Trần Mạnh Hảo)

Chẳng hiểu do đâu những câu thơ Trần Mạnh Hảo viết vào năm 1993 lại có thể tiên tri như câu sấm Trạng Trình. Làm sao ông biết được rằng cái mảnh đất mà tiền nhân quý như xương thịt này tuy chưa chính thức mất vào tay giặc nhưng đã mất rồi trong tay của đám nịnh thần. Cả nước ngẩn ngơ trước hàng tá những văn kiện bán nước mà Trung Cộng đã thu thập từ thế kỷ trước và nay trưng ra trước Liên Hiệp Quốc. Cả nước đắng cay trước chính sách hành xử nhu nhược hèn kém với giặc nhưng lại rất hung bạo với dân của lãnh đạo CSVN. Một đất nước thấm nhuần đạo lý nhân nghĩa giờ đây luân thường đem bỏ ở gác bếp. Và số phận dân tộc như Ức Trai ngày xưa, nhìn ra chỉ thấy con đường nào rồi cũng dẫn ba họ đến pháp trường, bàn tay chỉ đường nào cũng là bàn tay đao phủ.

Thế mà bài phát biểu của lãnh đạo tại Shangri-La lại nói đến “Xây dựng lòng tin chiến lược” !? Ngài Thủ Tướng còn nhấn mạnh với thế giới rằng: “... nếu không có lòng tin thì không thể thành công, việc càng khó càng cần có niềm tin. Việt Nam chúng tôi có câu thành ngữ ‘mất lòng tin là mất tất cả’...”

Hiển nhiên ông Nguyễn Tấn Dũng đang muốn nói đến "lòng tin chiến lược" giữa các nước trong vùng, nhưng còn một "lòng tin chiến lược" còn quan trọng hơn nữa. Đó là Lòng Tin Chiến Lược giữa đảng Cộng Sản và dân tộc Việt Nam. Vì muốn xây dựng được lòng tin nơi xóm giềng thì chính gia đình mình phải tin được nhau trước đã. Ở cấp quốc gia cũng vậy, một quốc gia mà chính người dân trong nước còn không tin vào chính phủ thì khó mà các quốc gia khác có thể tin vào chính phủ đó được.

Thật vậy, giữa lúc cái lòng tin chiến lược quốc tế chưa thành hình nổi vì các nước khác cứ thấy Hà Nội tiến 1 bước lại lùi 2 bước trong cách đối phó với Trung Cộng, thì lòng tin chiến lược với dân tộc đang trên đà phá sản nhanh chóng.

Tục ngữ dân gian có câu mà ông Nguyễn Tấn Dũng và giới lãnh đạo CSVN biết rõ: Một lần thất tín, vạn sự không tin. Huống chi sự thất tín của đảng đã lặp lại hàng trăm hàng ngàn lần từ chuyện lớn như công hàm Phạm Văn Đồng, Bôxít Tây Nguyên, Vinashin, Vinalines,... đến các trò gạt gẫm của các quan chức hàng ngày đối với dân và ngay trước mắt dân chứ chẳng cần che giấu gì nữa. Lòng tin của dân đối với đảng quả thật đã cạn kiệt, khô héo tận cốt lõi!

Lòng tin đó khô héo, vì các đòn ngày càng hung bạo và ngày càng hèn kém của công an, bất kể uy tín và bộ mặt của một nhà nước, từ những trò "bao cao su đã qua xử dụng", đến các cảnh ban đêm ném lén đồ dơ nước bẩn vào chỗ ở của các nhà tranh đấu cho nhân quyền, đến những chuyện dân tự treo cổ trong tư thế "ngồi" tại đồn công an,... Nỗi bức xúc và sự khinh bỉ của người dân đối với giới lãnh đạo đang sống nhờ công cụ bạo lực công an đã tràn lan trên mạng Internet. Một đảng viên về hưu thấy chị Trần thị Nga, người tranh đấu bền bỉ cho dân oan, bị côn an (công an giả dạng côn đồ) đánh đến gãy chân đã chua chát lắc đầu: “Đối với Tàu Cộng xâm lược thì các nhà quân sự ta nhũn như con chi chi. Đối với dân thì thẳng tay đàn áp, đánh cả đàn bà con trẻ. Hèn nhát nhục nhã thì lại bảo tại ta yêu chuộng hoà bình, thế đánh dân thì yêu cái “con tự do” gì?”.

Lòng tin đó khô héo, vì thái độ trịch thượng tự xem mình là cha mẹ và coi toàn dân như một lũ trẻ con. Chỉ cần đọc thử vài hàng trong một bài viết tiêu biểu Những kẻ ‘ấu trĩ tả khuynh trong chính trị’ đang lợi dụng tình hình nóng bỏng trên Biển Đông, đăng trên báo Pháp Luật Thành Phố, là đủ thấy rất rõ. Và sau kiểu lý luận vừa dạy vừa phán trong cả bài thì Ban Tuyên Giáo kết luôn “… nhân dân luôn cần có Đảng để soi đường chỉ lối,...”. Thái độ xem dân như con nít đó không chỉ nằm trên mặt báo mà hiện ra bằng xương bằng thịt hàng ngày qua từng bộ mặt công an cau có, hống hách, la mắng, và chỉ chực đánh "con nít" ngay trên đường phố.

Lòng tin đó khô héo, vì đầu óc lãnh đạo đã xơ cứng với những giáo điều của thế kỷ trước. Thế giới cộng sản và chủ nghĩa cộng sản đã nằm trong đống rác lịch sử gần 25 năm rồi nhưng lãnh đạo vẫn phân tích, vẫn nhìn vạn vật dưới lăng kính "giai cấp", dưới sự phân chia "tả khuynh, hữu khuynh", và vẫn dè bỉu ước vọng chính đáng của người dân về một xã hội công bằng dân chủ văn minh mà cả thế giới đang theo đuổi. Xin tạm dùng tiếp bài báo tiêu biểu bên trên để dẫn chứng về lập luận mà lãnh đạo đảng đã nói ở nhiều nơi: “…họ tự cho rằng chủ nghĩa cộng sản sắp sụp đổ và là thời cơ để thay đổi, đổi mới. Họ mong muốn xây dựng ‘một quốc gia cường thịnh’, điều này hoàn toàn chính xác và cũng là mong ước của 90 triệu người Việt Nam. Nhưng tiếc thay, cái ‘quốc gia dân chủ’ là ‘dân chủ nhập khẩu, rập khuôn từ các nước Phương Tây…”. Trong khi thực tế trước mắt, cái gọi là "dân chủ tập trung" đã hiện nguyên hình là trò lừa bịp, và các quốc gia dân chủ Tây Phương đã bỏ chúng ta lại với “thiên đường xã hội chủ nghĩa” cách xa họ hàng thế kỷ về mọi mặt từ dân sinh đến khoa học, văn hóa và kinh tế.


Lòng tin đó khô héo, vì các khuôn mặt đại diện Đảng nói dối quá trắng trợn. Và có lẽ vì nói dối quá nhiều, quá thản nhiên nên cũng quên lời mình nói rất nhanh. Nhưng trong thời đại Internet ngày nay, người dân có nhiều phương tiện để kiểm chứng đâu là sự thật, và các dữ kiện, các câu phán đang nằm vĩnh viễn trong kho dữ kiện kỹ thuật số (digital database) của nhân loại. Đơn cử như chuyện nói dối rất gần đây của ông Phó trưởng ban Tuyên giáo Trung ương Nguyễn Thế Kỷ. Ngày 4/6 vừa qua, nhiều trang mạng báo chí của nhà nước ta đã đăng tải hình ảnh về cuộc biểu tình của nhân dân Trung Quốc và cuộc tàn sát đẫm máu đêm ngày 3 rạng ngày 4 tại quảng trường Thiên An Môn 25 năm trước. Tuy nhiên đến cuối ngày, loạt bài này đã đồng loạt bị kéo xuống và không còn truy cập được nữa. Sáng ngày 5/6 trả lời phỏng vấn của BBC về sự kiện trên, ông Nguyễn Thế Kỷ nói tỉnh bơ: “hoàn toàn không có chuyện kiểm duyệt tin tức trong nước về sự việc này”. Hay như ông thủ tướng Nguyễn Tấn Dũng, trong thông điệp đầu năm 2014 tuyên bố rất hùng hồn rằng "Dân được làm tất cả những gì pháp luật không cấm" nhưng khi dân dự tính xuống đường biểu tình phản đối giàn khoan 981 của Trung Cộng vào tháng 6/2014 thì cũng chính "ngài" len lén gởi tin nhắn riêng đến điện thoại của dân để cấm trong khi tại Việt Nam vẫn chưa có luật biểu tình, nghĩa là "pháp luật không cấm".

Lòng tin đó khô héo, vì thái độ quá hèn kém của toàn giàn lãnh đạo đảng CSVN. Sau khi im lặng không dám nói một lời hoặc len lén nói với vài tổ dân phố, nay các lãnh đạo đảng lại bên ngoài khẳng định thái độ "không làm gì cả" là cách hành xử khôn ngoan, và bên trong gấp rút giáo dục tư tưởng đảng viên phải biết sợ Bắc Kinh để giữ ghế cai trị. Có lẽ tiêu biểu nhất cho thái độ "Hèn với Giặc là vinh quang" này là tuyên bố của ông Bộ Trưởng Bộ Quốc Phòng Việt Nam tại Hội nghị Thượng đỉnh An ninh Châu Á. Trước mắt cả thế giới và khu vực ông Phùng Quang Thanh không ngần ngại luồn cúi trước Trung Quốc bằng phát biểu xem việc khiêu khích trắng trợn của Bắc Kinh, việc mất dần chủ quyền đất nước, việc ngư dân Việt mất mạng hàng tuần trên Biển Đông, việc tàu cảnh sát biển Việt Nam bị đâm hàng ngày quanh giàn khoan, tất cả chỉ là chuyện nhỏ, chuyện lục đục trong gia đình. Và tuyên bố kiểu đó hàm ý lời hứa hải quân Việt Nam sẽ không có phản ứng gì trước các "chuyện nhỏ trong gia đình" đó, Bắc Kinh muốn làm gì thì làm.

Và lòng tin đó khô héo, vì những lạm dụng từ ngữ của giới lãnh đạo đảng và guồng máy tuyên truyền của họ, đến độ tưởng như người Việt không còn hiểu được tiếng Việt nữa. Chẳng hạn như cứ mỗi lần tàu Trung Cộng chạy từ giàn khoan ra thì tàu cảnh sát biển Việt Nam lại bỏ chạy; Và mỗi lần chạy không kịp lại bị đụng nát hông tàu, thành tàu. Nhưng báo chí cứ thoải mái ca ngợi đó là hành động "dũng cảm, mưu trí, linh hoạt”. Nó khôi hài đến độ người đọc chảy cả nước mắt không hiểu vì cười quá hay vì đau lòng quá. Một thí dụ khác là câu mà Ban Tuyên Giáo Trung Ương tung ra nhiều trong những ngày gần đây, đó là "kiên quyết thảo luận với Trung Quốc”. Kiên quyết thảo luận nghĩa là sao? Nghĩa là đối phương không chịu nghe thì ta vẫn nói, nói một mình? Có phải cái điện thoại không cắm dây trong hình Ngoại trưởng Phạm Bình Minh gọi sang Trung Quốc phản đối là một dẫn chứng cho sự kiên quyết này? Rồi sau kiên quyết thảo luận sẽ là gì? Là kiên quyết dũng cảm bỏ chạy mỗi khi thấy hải quân Trung Quốc? Kiên quyết không chấp chuyện nhỏ nhặt trong gia đình? Kiên quyết nhường cho Bắc Kinh những gì chúng muốn lấy? Và Kiên quyết tạ tội với Bắc Kinh để được tiếp tục đóng vai chư hầu?

Tóm lại, có thể nói lòng tin chiến lược đã trở thành lòng tin chết lặng, chính yếu là vì người dân Việt nhục quá, nhục đủ mọi mặt, nhục không chịu được nữa! Dân tộc Việt Nam không có khả năng chịu nhục như hàng ngũ quan chức đang nắm quyền, và lại càng không có khả năng chịu nhục như giàn lãnh đạo thượng tầng đảng CSVN.

Và chính nhờ khí phách không chấp nhận quốc nhục đó mà đất nước và dân tộc Việt Nam còn tồn tại đến ngày hôm nay, sau biết bao triều đại xâm lăng và bán nước.

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Những người đấu tranh cho quyền hợp pháp của di dân có trong Tu chính án thứ Tư và thứ Năm của Hiến Pháp, vui mừng gọi phán quyết của chánh án liên bang hôm thứ Sáu 11/7 là “chiến thắng.” Chánh án Maame E. Frimpong ra phán quyết các cảnh sát di trú ở Nam California phải tạm dừng việc bắt giữ, tra hỏi di dân chỉ dựa vào chủng tộc hoặc ngôn ngữ Tây Ban Nha. Nhưng Jaime Alanís Garcia, 57 tuổi, người làm việc ở nông trại Glass House Farms, quận Ventura 10 năm, đã không có cơ hội vui với chiến thắng tạm thời này. Với ông, và gia đình ông, tất cả đã quá muộn. ICE đã thực hiện cuộc đột kích quy mô lớn ở nông trại Glass House Farms gần Camarillo, quận Ventura hôm thứ Năm 10/7. Đoạn video ghi lại cảnh những chiếc xe bọc thép có chữ Police rượt đuổi theo nhóm nông dân tháo chạy hoảng loạn. Càng chạy, xe càng lao tới, bất kể có người đang cố bám vào đầu xe để chặn bánh xe lăn. Súng hơi, đạn cay mù mịt trên cánh đồng từng rất yên ả với những cây cà chua, dưa leo, và cây cannabis có giấy phép.
Tổng thống Mỹ Donald Trump đang đe dọa áp đặt mức thuế cao hơn nữa đối với hàng hóa nhập khẩu từ Liên minh châu Âu (EU), đặc biệt là dược phẩm. Thông qua các vòng đàm phán mới, EU hiện đang nỗ lực tìm cách ngăn chặn nguy cơ này. Tuy nhiên, triển vọng đạt được thỏa thuận vẫn rất mong manh, trong khi mức thiệt hại kinh tế dự kiến đối với EU có thể lên đến khoảng 750 tỷ đô la, một con số khổng lồ.
Rạng sáng thứ Bảy, tại Rafah, một em bé 12 tuổi – chưa xác định tên – bị bắn chết ngay tại chỗ hôm 12 tháng 7, khi em đang cố len lỏi tiến lên rào sắt để nhận phần lương thực cho gia đình. Cùng hôm đó, hơn ba mươi người khác gục xuống giữa bụi cát và khói đạn, trong lúc chen chúc tại điểm phát thực phẩm của một tổ chức mang tên Gaza Humanitarian Foundation (GHF).Trước đó, tại trại Nuseirat, sáu trẻ em – có em chỉ độ sáu tuổi – trúng pháo kích thiệt mạng khi đang hứng nước vào ca. Trong tay các em không có đá, không có súng… chỉ có chiếc bình nhựa, vài mẩu bánh mì chưa kịp đem về nhà. Giữa cảnh Gaza bị phong toả hoàn toàn, dân chúng đói khát, bệnh tật, kiệt sức… thì chính phủ Hoa Kỳ chọn rót ba mươi triệu Mỹ kim cho GHF – một tổ chức tư nhân, lập ra vội vã, không kinh nghiệm, không kế hoạch, không kiểm toán, không ai giám sát.
Có một câu hỏi đã ám ảnh tôi suốt gần mười năm: Làm sao mà một nửa nước Mỹ nhìn Donald Trump mà không thấy ông ta đáng ghê tởm về mặt đạo đức? Một người luôn nói dối, gian lận, phản bội, tàn nhẫn và tham nhũng một cách công khai như vậy mà hơn 70 triệu người vẫn chấp nhận ông ta, thậm chí còn ngưỡng mộ. Việc gì đã khiến cả một xã hội trở nên chai lì về mặt đạo đức như vậy? Để tôi kể cho bạn nghe một câu chuyện. Câu chuyện này, phần lớn dựa trên tư tưởng của nhà triết gia đạo đức Alasdair MacIntyre, một người mới qua đời vào tháng Năm vừa rồi, thọ 94 tuổi. Ông là một trong những nhà trí thức lớn hiếm hoi dám đào tận gốc sự suy đồi đạo lý của thế giới Tây phương, và của nước Mỹ hiện nay.
Donald Trump không giống như các vị tổng thống tiền nhiệm. Ông từng úp mở chuyện tái tranh cử nhiệm kỳ thứ ba, khiến không ít đối thủ phải giật mình. Nhưng trước mắt, Trump đang phải đối mặt với một quy luật lịch sử đã từng làm khó các vị Tổng thống khác: lời nguyền nhiệm kỳ hai. Từ trước đến nay, có đến 21 Tổng thống Mỹ bước vào nhiệm kỳ hai, nhưng không một ai đạt được thành tựu tương đương như giai đoạn đầu tiên. Thành tích nhiệm kỳ hai thường tụt dốc – từ thiếu sức sống, mờ nhạt cho đến những giai đoạn đầy biến động hoặc thậm chí thảm khốc. Người dân không còn hài lòng, tổng thống bắt đầu mệt mỏi, và không còn hướng đi rõ ràng cho tương lai.
Trong bài viết “Thế thời không phải thế” đăng trên Việt Báo ngày 4 tháng 4 về sau 100 ngày hành xử của tổng thống Trump (*), tôi có dự đoán rằng bên Dân Chủ sẽ giữ thế im lặng nhiều hơn lên tiếng ồn ào chống những việc làm của ông Trump và đảng Cộng Hòa vì muốn ông Trump tự sa lầy dẫn đến hậu quả đảng Cộng Hòa sẽ bị mất ghế, mất chủ quyền đa số trong lưỡng viện quốc hội quốc gia. Cho đến nay gần sáu tháng tổng thống, ông Trump vẫn tiếp tục gây hấn với thế giới và một số lớn thành phần dân chúng Mỹ và đảng đối lập vẫn giữ sự im lặng, thỉnh thoảng vài người lên tiếng một cách yếu ớt, kiểu Tôn Tẩn đối phó với Bàng Quyên.
Ngày 12/6/2025, từ văn phòng làm việc tại gia của mình ở Washington DC, ký giả, xướng ngôn viên kỳ cựu gần 28 năm của ABC News, Terry Moran loan báo đơn giản: “Có lẽ các bạn đã biết, tôi không thuộc về nơi đó nữa. Tôi sẽ ở đây, tại nền tảng Substack này. Có rất nhiều việc mà tất cả chúng ta cần phải làm trong thời gian đất nước quá nhiều vết nứt. Tôi sẽ tiếp tục tường thuật, phỏng vấn, để gửi đến các bạn sự thật, với tư cách là một nhà báo độc lập. Tôi là một ký giả độc lập.” Từ hôm đó, Terry Moran chính thức bước ra khỏi “luật chơi” của truyền thông dòng chính. Và cũng ngay ngày hôm đó, Terry Moran là danh khoản xếp thứ hạng đầu tiên (#1) về số người theo dõi (follower), số “subscriber” trả phí theo tháng và năm.
Ngày 2/7/2025 Tổng Thống Hoa Kỳ Donald Trump thông báo ngắn gọn trên mạng xã hội Truth rằng Việt-Mỹ đã thỏa thuận để Hoa Kỳ áp thuế 20% lên hàng hóa nhập khẩu từ Việt Nam và 40% trên hàng hóa trung chuyển qua Việt Nam; ngược lại Việt Nam đánh thuế 0% vào hàng hóa mua của Mỹ...
Ngài tự nhận trọn đời ngài chỉ là một nhà sư đơn giản, nhưng sóng gió tiền định đã đưa ngài vào ngôi vị Đức Đạt Lai Lạt Ma đời thứ 14 để gánh vác chức lãnh đạo cả đạo và đời cho dân tộc Tây Tạng từ khi ngài còn thơ ấu. Ngài từ những ngày mới lớn, miệt mài tu học theo lời Đức Phật dạy về hạnh từ bi và trí tuệ, nhưng từ khi chưa đủ tuổi thành niên đã chứng kiến khắp trời khói lửa chinh chiến để tới lúc phải đào thoát, vượt nhiều rặng núi Hy Mã Lạp Sơn để xin tỵ nạn tại Ấn Độ.
Zohran Mamdani tuyên bố tranh cử thị trưởng New York vào tháng 10/2024. Khi đó, phần lớn New York vẫn không biết đến vị lập pháp tiểu bang 33 tuổi này là ai. Ngày 1/7/2025, Zohran Mamdani chính thức đánh bại cựu Thống đốc Andrew Cuomo, chiến thắng vòng bầu cử sơ bộ cuộc tranh cử thị trưởng New York vào tháng 11/2025.
NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.