Hôm nay,  

Nhật Bản Mùa Xuân sau COVID

28/04/202316:50:00(Xem: 1526)


nhatban 2

Dự định viết một bài về nước Nhật vừa mới mở cửa lại trước mùa hoa đào năm nay, sau hai năm then gài cửa đóng, để gởi các bạn đọc. Có tấm hình chụp vội hôm qua ở một công viên cách Tokyo một giờ rưỡi xe lửa, một cặp vợ chồng ngồi ăn trưa với nhau dưới gốc cây đào đang nở rộ, với chỉ mấy vắt cơm, mấy xiên thịt gà nướng và hai chai trà xanh. Đây là điều thấy khắp mọi nơi, giữa bè bạn, gia đình, đồng nghiệp, trong mùa hoa đào.
     Có lần thấy một nhóm người lớn tuổi, chắc cỡ mình, ngồi ăn uống nói cười vui vẻ với nhau quanh một chiếc bàn gỗ dưới những cây đào nở đầy bông trắng hồng rất đẹp, trong một công viên nhỏ ít người qua lại. Hỏi ra, họ là những người bạn học từ thuở trung học, mỗi năm gặp nhau một lần ở đây vào mùa hoa đào nở. Tiệc hàng năm của họ không có chi hoành tráng. Trên bàn chỉ thấy mấy hộp cơm trắng, mấy xâu thịt nướng, mấy củ khoai, vài bao bánh ngọt, những chai trà xanh, ô-long… nhưng tình bạn họ vun quén năm, sáu mươi năm qua chắc cũng đẹp, đậm đà và bền vững như những cây đào chung quanh chiếc bàn họ đang ngồi, do chính tay vài người trong nhóm tự trồng khi còn là học sinh trung học.
     Có nhiều bạn muốn biết thêm nước Nhật ra sao sau Covid. Hôm nay xin chia sẻ với các bạn thêm vài tấm hình ở Tokyo Midtown buổi chiều tối trong mùa hoa đào này. Vì không mang theo “đồ nghề”, chỉ dùng cái Iphone thôi, các bạn cảm phiền.
     Suốt cả tuần nay Tokyo chỉ có một ngày nắng, hôm nay mưa đã tạnh thì khăn gói về vùng Kyoto/Osaka. Hai tuần nữa khi về lại đây thì những cây đào mượt mà nầy chỉ còn những cành cây cằn cỗi, phủ đầy rêu, trơ trụi. Vì thế mà chuôi kiếm của người samurai thường khắc cánh hoa đào để biểu tượng cho cuộc đời hào hùng, đẹp đẽ mà ngắn ngủi, đầy bất trắc.
     Nhưng không sao, có nhiều thứ hoa khác sẽ nở. Vì mưa, nên cả tuần qua chỉ đi quanh quẩn và tìm chỗ ăn, thôi bây giờ mình nói chuyện ăn. Khi nói tới ẩm thực của người Nhật, nhiều người nghĩ ngay tới cá sống, sushi và sashimi, nhưng không phải như vậy. Chỉ ở tiệm sushi mới luôn có sushi và cá sống, ở những tiệm ăn khác có thể có món cá sống trong thực đơn, nhưng chỉ là một trong những món khai vị, ăn thêm thôi. Như người mình đi ăn tiệm thì gọi thêm chả giò nhưng thức ăn Việt Nam đâu phải chỉ có chả giò.
    Đồ ăn nấu chín của Nhật rất tinh tế và đa dạng. Cái gì cũng ngon. Không chỉ thức ăn phổ thông như ramen, udon, soba... những món khác như yakitori (gà nướng), cá nướng, đậu hũ, rau quả... rất đặc sắc. Ngoài thức ăn truyền thống của mình, người Nhật, như có người bạn Nhật nói, mang thức ăn trên thế giới về rồi "cải tiến" cho hợp với khẩu vị của họ, cho "ngon" hơn. Mà đúng vậy, thức ăn Tây và Ý ở đây thanh tao mà lại rất đậm đà. Họ chú trọng sự tươi tốt của thực phẩm, gia vị chỉ giúp tăng thêm hương vị, không làm thay đổi sự đặc thù của món ăn: nêm nấu giỏi để biến món nầy thành món kia, ăn gà mà tưởng ăn vịt chẳng hạn! Như món gà nướng, chỉ cần gà thật tươi, nướng trên bếp than, xong rắc lên chút muối biển (sea salt). Hay sushi chẳng hạn, cá nào thì vắt thêm chút chanh, cá nào thì rắc thêm chút muối, hay gia giảm wasabi. Tài năng, kinh nghiệm, quá trình học tập của người chef là ở chỗ nầy. Có tiệm còn không để ra xì dầu và wasabi. Họ dọn sao mình ăn vậy. Có thể thích có thể không thích, nhưng không ai nỡ "phá hủy" tài năng của người chef bằng cách thêm cái nầy bớt cái kia cho đúng ý mình. Không ai mua bức tranh về rồi tô thêm chút xanh chỗ nầy, chút đỏ chỗ kia cho hợp với mắt mình!
     Người Nhật chú trọng đặc biệt vào sự tươi tốt, chất lượng của thực phẩm. Trái cây như dâu tây, táo Fuji hay rau quả như khoai lang, bí rợ, củ sen, măng… Cực kỳ ngon. Sau năm sáu giờ chiều là các ông bà nội trợ đã lẩn quẩn quanh các nơi bán thực phẩm ở siêu thị, thường là sushi, sashimi, thịt nướng, gà chiên… chờ họ “mark down”, có khi tới 50%, để mua về ăn tối, rẻ và khỏe hơn là phải nấu nướng.” Vào siêu thị buổi sáng khó có thể tìm thấy thức ăn nấu sẵn còn lại từ ngày trước, ngay cả bánh mì. Ngày nào xong ngày ấy.
     Thức ăn ngon, đặc sắc và tươi tốt như thế chắc phải đắt lắm như nhiều người vẫn nghĩ. Với một nơi có nhiều Michelin sao dĩ nhiên không thiếu những tiệm ăn vài trăm đô-la một bữa, phải giữ chỗ qua khách sạn có khi cả tháng trước. Trong tất cả 137 tiệm ăn ba sao Michelin năm 2022 trên thế giới, Nhật có 21 tiệm, sau Tây 31 và trên Mỹ 14. Không phải tất cả 21 tiệm nầy là sushi cả. Trong mấy ngàn tiệm có sao Michelin, Nhật đứng thứ hai với 544. Không biết Việt Nam mình có tiệm nào được một sao chưa.
     Thế nhưng có vô số tiệm ăn bình thường khác khắp hang cùng ngõ hẻm đều rất ngon. Nhiều lúc ăn xong trả tiền mà quá ái ngại, không biết những tiệm như thế nầy họ sống như thế nào. Có buổi trưa ghé qua một tiệm Tây nhỏ chừng mười ghế, Chef Otake, bên kia đường. Nghe người chef có qua Tây học nấu ăn. Phần ăn trưa của họ gồm dĩa xà lách rất tươi với cái trứng luộc tròng đỏ đỏ như hạt lựu, một khúc bánh mì ấm với bơ Tây. Món chính, khách có thể chọn hoặc miếng cá hồi xốt cà chua hay thịt bò áp chảo. Tính ra tất cả khoảng mười ba đô-la, bằng hai phần ba một tô phở bột ngọt bột nêm ở Bolsa bây giờ. Nói chi tới New York, nổi da gà, lạnh mình… Còn ái ngại hơn khi người chef còn ra nói chuyện rồi đưa mình ra cửa khi về.
     Hầu hết các tiệm ăn đều rất nhỏ, chừng mười mấy ghế, một đầu bếp và một người phụ bếp hay chạy bàn. Những người đầu bếp thường rất trẻ nhưng đã học hỏi, được huấn luyện và làm việc ở những tiệm ăn tiếng tăm nhiều năm trước khi “ra riêng” mở tiệm cho chính mình. Nấu ăn với họ chắc phải là sự đam mê, là cái “nghiệp”. Không chặt chém để mau chóng làm giàu mà, như những công việc khác người Nhật làm, đặt sự tự hào vào những món họ nấu, vào cách trình bày, tiếp khách. Họ hay nói niềm vui của họ là khi biết khách “happy”. Sau bữa ăn đầu bếp cảm ơn khách đã tới, thích món ăn mình nấu và khách cảm ơn đầu bếp đã cho họ một bữa ăn ngon.
     Dù đã qua Nhật nhiều lần rồi, nhưng lần này cũng không khỏi ngạc nhiên khi thấy thức ăn ở đây “dễ chịu” quá. Một dĩa mì Ý hải sản, ăn chật vật mới hết, ngay cả trong các nhà ga ở Tokyo, Kyoto, Osaka, Kanazawa… chưa tới 10 đô-la. “Khen” với nhiều người mình gặp, nhưng ở thêm một thời gian, đi thêm nhiều chỗ, gặp thêm nhiều người, mới biết là mình – nhẹ thì vụng về, nặng thì vô cảm, vô tâm – lương của một người Nhật trung bình chỉ bằng một phần ba lương lương người ở Mỹ và nghe đâu nhiều người còn chưa được tăng lương trong hai mươi năm qua!!!
     Dù không lạm phát nhiều như ở Mỹ nhưng giá sinh hoạt đã gia tăng, chưa kể hơn hai năm cấm cản du lịch. Nhưng dù có khó khăn họ vẫn duy trì phong cách. Gặp một thanh niên trẻ làm tiếp tân trong khách sạn ở Tokyo, như tất cả người làm việc ở đây, lúc nào cũng chỉnh tề, trang nhã trong đồng phục hay com-lê cà-vạt sẫm màu. Ngày cuối cùng mời anh đi ăn trưa trước khi ra phi trường, trước ca làm việc buổi chiều của anh. Gặp anh trên đường tới tiệm ăn, mặc đồ “thường dân” mà một chiếc giày đen anh mang đã nứt phía trên, lộ ra phần lót màu trắng phía trong.
     Nhật là nước xã hội, chi phí y tế và nhu cầu căn bản của mọi người: thực phẩm, phương tiện di chuyển công cộng rất “phải chăng” nhưng những thứ khác rất đắt. Thấy mấy đứa nhỏ đi bộ đến trường, đứa nào cũng đeo một cái backpack giống nhau, có miếng che cong cong phía sau, rất dễ thương. Tìm hiểu hơn, biết cái backpack nầy (randoseku) đã có hàng chục năm, làm bằng tay, có rất nhiều ngăn cho sách vở, giấy bút.  Nhưng quan trong hết là họ tính toán để sức nặng của cái backpack, thấy như rất lớn với đứa nhỏ, phân phối ra sao mà không làm đau lưng, đau vai đứa nhỏ khi phải đeo đi bộ hằng ngày, năm nầy qua năm khác. Vì thế mà đi tìm mua một cái, phải là “Made in Japan”, để mang về làm quà. Hỏi không biết bao nhiêu người, tới không biết bao nhiêu chỗ mới tìm ra nơi bán “chính thức” cái backpack nầy. Ở đây những người bán hàng còn mang găng tay trắng khi đem những cái backpack ra cho mình coi. Version cho năm học 2023 đã hết rồi. Họ đang nhận đặt hàng cho vesion 2024 mà phải sáu tháng tới hai năm (!) mới có vì mỗi cái đều làm riêng bằng tay. Giá cả? Từ 500 đến 1000 đô-la. Của hãng có tiếng tăm nhất thì thêm vài trăm đô-la và thời gian chờ đợi sẽ dài hơn. Có nhiều nơi đang có dịch vụ cho thuê backpack nầy.
    Ngay cả nhiều năm trước COVID, có người bạn Nhật ở Mỹ về nước dự reunion. Những người bạn học ở Nhật khuyên nên ở Mỹ đi, đừng về lại Nhật. Có nhớ bạn bè và thức ăn thì vài ba năm về một lần được rồi. Bà nghe lời, nghỉ việc, cùng chồng dọn qua Hawaii ở. Giữa đường, thuận tiện cả đôi bề.  
     Về lại Tokyo thì cherry blossom năm nay, ngoài vài ba cây đào nở muộn còn sót lại đó đây, đã hết. Nhưng, “Mạc vị xuân tàn hoa lạc tận, đình tiền tạc dạ nhất chi mai”, Azalia đủ màu đã nở khắp nơi, cùng với các vườn Wisteria tím thơ mộng khoe hương sắc. Chỉ gởi các bạn vài tấm hình thôi bởi không đủ tài năng và chữ nghĩa để có thể nói lên được cái đẹp của những vườn hoa nầy.
     Mong các bạn có thì giờ và cơ hội thu xếp qua Nhật một chuyến, trước coi cảnh sau để... ăn. Đi vào mùa hoa đào khoảng đầu tháng Tư, hay mùa lá vàng mượt mà khoảng cuối tháng Mười Một. Để ngồi bên bờ sông, cạnh một con suối nhỏ nghe nước chảy, hay trên một cái băng ghế trong một công viên vắng người nào đó, chỉ nhìn lá vàng, “nghe” cái lạnh nhẹ nhàng của mùa Thu len lỏi trong da thịt.
     Như một bài hát hay, hay một cuốn sách quý, nghe đi nghe lại, đọc đi đọc lại vẫn thấy hay. Nước Nhật cũng thế, mỗi lần qua là mỗi lần biết thêm những điều hay ho mình chưa biết. 
Đa số người Nhật không nói tiếng Anh dù nghe đâu họ viết, đọc giỏi và vững vàng với văn phạm. Một phần bởi tiếng nói (tiếng Nhật chỉ có 5 nguyên âm trong khi tiếng Việt-Nam có 12) một phần ngại thực tập, giao tiếp bằng tiếng Anh vì sợ lỗi lầm. Nhưng đừng lo, nếu để ý tìm hiểu hệ thống di chuyển của họ và mang theo vài ba chữ Hán: lối vào, lối ra, người lớn, trẻ em, nhỏ, vừa, lớn... thì cũng đủ xài rồi. Chữ Hán (Kanji) là một trong ba chữ viết của Nhật. Ở tiệm ăn, dù không nói tiếng Anh họ cũng có cách trả lời điều mình hỏi. Có lần hỏi một cô hầu bàn thịt nầy là thịt gì, cô suy nghĩ một tí rồi lấy tay đập đập vào chân, biết ngay là đùi gà nướng.
     Có đi thì cũng chỉ nên giới hạn khoảng sáu người thôi, cho dễ dàng tìm ra những tiệm ăn nhỏ rất ngon và “interesting” để trải nghiệm, và để mà “canh chừng” nhau.

 

– Q. Nguyễn

(Tháng Tư, 2023)

Phụ lục hình ảnh (do tác giả chụp):

nhatban 3nhatban 4nhatban 5nhatban 6nhatban 7nhatban 8nhatban 9nhatban 10nhatban 11

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Viet Book Fest cho thấy thế hệ trẻ gốc Việt nay đã vượt qua được những ràng buộc cơm áo gạo tiền của thế hệ đi trước, để cộng đồng Việt nay có thể vươn lên với giấc mơ văn học nghệ thuật trên đất nước Hợp Chủng Quốc Hoa Kỳ.
Hư vỡ là đặc tính bất biến của cuộc đời, của tất cả những gì có mặt trong vũ trụ này. Nghĩa là những gì hợp lại, thì sẽ tan; những gì sinh ra, rồi sẽ biến mất. Không có gì kiên cố, bất biến trên đời. Đức Phật đã chỉ ra sự thật đó, và biến những thái độ sống không vui thành sự kham nhẫn mỹ học: cái đẹp chính là vô thường. Bởi vì vô thường, nên có hoa mùa xuân nở, có những dòng suối chảy từ tuyết tan mùa hè, có những trận lá mùa thu lìa cành, và có những trận mưa tuyết mùa đông vương vào gót giày. Bởi vì sống hoan hỷ với hư vỡ là tự hoàn thiện chính mình, hòa hài làm bạn với hư vỡ là sống với sự thật, và cảm nhận toàn thân tâm trong hư vỡ từng khoảnh khắc là hòa lẫn vào cái đẹp của vũ trụ. Và sống với chân, thiện, mỹ như thế tất nhiên sẽ đón nhận được cái chết bình an.
Mỗi 30 tháng 4 là mỗi năm xa hơn ngày đó, 1975, thêm một bước nữa xa hơn, đi vào dĩ vãng. Hầu hết những người trực tiếp tham gia vào cuộc chiến trước 75, nay đã vắng mặt. Non nửa thế kỷ rồi còn gì. Khi không còn ai nữa, không hiểu những thế hệ trẻ tha hương sẽ nhớ gì? Một thoáng hơi cay? Có khi nào bạn đọc ngồi một mình chợt hát lên bài quốc ca, rồi đứng dậy, nghiêm chỉnh chào bức tường, thằng cháu nhỏ thấy được, cười hí hí. Ông ngoại mát rồi. Trí tưởng tượng của người thật kỳ diệu. Rượu cũng kỳ diệu không kém. Nửa chai vơi đi, lơ mơ chiến sĩ trở về thời đó. Lạ lùng thay, quá khứ dù kinh hoàng, khốn khổ cách mấy, khi nhớ lại, có gì đó đã đổi thay, dường như một cảm giác đẹp phủ lên như tấm màn mỏng, che phía sau một thiếu phụ trẻ đang khóc chồng. Cô có mái tóc màu nâu đậm, kiểu Sylvie Vartan, rủ xuống che nửa mặt. Nhưng thôi, đừng khóc nữa. Chỉ làm đất trời thêm chán nản. Để tôi hát cho em nghe, ngày đó, chúng tôi, những người lính rất trẻ.
Ngày 30 tháng 4 năm nay, 2024, đánh dấu 49 năm ngày Sài Gòn thất thủ vào tay cộng sản Bắc Việt (30 tháng 4 năm 1975). Biến cố này đã mở ra một tương lai đen tối cho dân tộc Việt Nam mà một trong những hệ lụy thảm khốc nhất là hàng triệu đồng bào đã bỏ nước ra đi tìm tự do, trong đó có khoảng hơn 400,000 người chết thảm giữa lòng biển cả. Cuộc chiến tranh Việt Nam kéo dài trong 20 năm đã khiến cho hơn 950,000 bộ đội và thường dân miền Bắc chết và khoảng 600,000 lính cộng sản bị thương. Trong khi đó, có khoảng hơn 700,000 thường dân và binh sĩ Việt Nam Cộng Hòa thiệt mạng, cùng với 1,170,000 lính VNCH bị thương. Phía Hoa Kỳ có 58,281 binh sĩ tử thương và 303,644 lính bị thương. Đó là chưa kể số thương vong của binh sĩ các nước tham chiến ở hai miền Nam-Bắc, theo www.en.wikipedia.org.
Thế giới đang bùng nổ nhiều cuộc chiến tranh, và đang ngún lửa ở nhiều nơi khác: Trung Đông, Ukraine, Miến Điện, Đài Loan, Biển Đông… Một thời Việt Nam cũng đã trải qua nhiều cuộc binh lửa. Khi đọc kỹ Tam tạng Kinh điển, chúng ta cũng sẽ thấy có những cuộc chiến. Bản thân Đức Phật khi mới lớn cũng học kỹ thuật kiếm cung. Trong nhiều kiếp quá khứ, Đức Phật, khi còn ở cương vị Bồ Tát, cũng đã từng ra trận. Nhiều hình ảnh ẩn dụ trong kinh điển cũng cho thấy dấu tích chiến tranh: ngựa chiến, voi chiến, áo giáp, mũi tên… Và rồi tận cùng, Đức Phật nói trong Kinh SN45.7 rằng chiến thắng vinh quang nhất chính là nhiếp phục tham, sân, si – nơi đó chính là Niết Bàn. Đó là mặt trận lớn nhất, gian nan nhất.
Vào ngày 6 tháng 12, 2023, nhà thơ, nhà văn, giáo sư văn học và nhà hoạt động xã hội được yêu mến người Palestine Refaat Alareer đã thiệt mạng trong một cuộc không kích từ Israel cùng với người anh, em gái và bốn đứa con của họ. Trong tuần để tang kể từ đó, những lời tri ân dành cho cuộc đời, sự nghiệp viết lách và các hoạt động nghệ thuật tích cực của Alareer đã tràn ngập khắp nơi trên thế giới. Nhiều lời tri ân được đăng cùng với bài thơ cuối cùng “Nếu tôi phải chết” được ông đăng trên Twitter của mình vào ngày 1 tháng 11 năm 2023. Cho đến nay, bài thơ chia tay như một điềm báo đau lòng của Alareer hiện đã được dịch sang hơn 40 thứ tiếng; được đọc trên các sân khấu thế giới và được viết trên các bức tường sân ga tàu điện; được in trên các biểu ngữ, bảng hiệu, cờ và diều, được giương cao trong các cuộc biểu tình đòi ngưng bắn trên khắp thế giới.
Nhà xuất bản của Ocean Vương trên Marketplace cũng như Ocean Vương trên Instagram của mình đã thông báo về cuốn tiểu thuyết mới sẽ được xuất bản vào tháng 6 năm 2025, Emperor of Gladness. “Emperor of Gladness” là cuốn tiểu thuyết thứ hai của Ocean Vương, “kể về một năm trong cuộc đời của một thanh niên ương ngạnh ở New England, người tình cờ trở thành người chăm sóc cho một góa phụ 82 tuổi bị mất trí nhớ, tạo nên câu chuyện về tình bạn. sự mất mát và mức độ chúng ta sẵn sàng mạo hiểm để đòi hỏi một trong những ân huệ quý giá nhất của cuộc đời: cơ hội thứ hai.”
Tuyển tập “9 Khuôn Mặt: 9 Phong Khí Văn Chương” của Bùi Vĩnh Phúc là những trang sách phê bình văn học độc đáo, nơi đây 9 người cầm bút nổi tiếng của Miền Nam – Thanh Tâm Tuyền, Mai Thảo, Vũ Khắc Khoan, Võ Phiến, Nguyễn Mộng Giác, Nguyễn Xuân Hoàng, Phạm Công Thiện, Bùi Giáng, Tô Thùy Yên – được chiếu rọi trên trang giấy rất mực trân trọng, công phu, phức tạp, và nổi bật là kiểu phê bình văn học rất mực thơ mộng của họ Bùi.
Nhận được tin buồn nhà thơ Phan Xuân Sinh sau một cơn bạo bệnh, nhập viện vì bệnh tim mạch, hôn mê sau 10 ngày vô phương cứu chữa đã qua đời tại Texas ngày 28/2/2024. Thọ 76 tuổi...
Từ hồi trẻ, tôi đã có thói quen là những ngày giáp Tết thì bắt đầu chọn một vài bài nhạc xuân để nghe; và trong những ngày đầu năm thì sẽ đọc một cuốn sách. Thói quen “khai sách đầu xuân” có thêm một chi tiết khi tuổi quá độ “ngũ thập nhi tri thiên mệnh”: đọc một cuốn sách có chủ đề về Phật Giáo. Trong năm Giáp Thìn này, tôi chọn cuốn “Từ Mặc Chiếu Đến Như Huyễn” của một tác giả cũng tuổi con rồng: cư sĩ Nguyên Giác, cũng là nhà báo Phan Tấn Hải. Giới thiệu “tác giả, tác phẩm” dài dòng như vậy, nhưng đối với tôi, người viết đơn giản chỉ là anh Hải, một người anh thân thiết, đã từng có một thời ngồi gõ bàn phím chung trong tòa soạn Việt Báo ở phố Moran. Đọc sách của anh Hải, tôi cũng không dám “điểm sách” hay “phê bình sách”, vì có thể sẽ bị anh phán rằng “… viết như cậu thì chỉ… làm phí cây rừng thôi!” Bài viết này chỉ ghi lại một vài niềm hứng khởi khi được tặng sách, khi đọc qua cuốn sách mà cái tựa cũng đã chạm sâu thẳm vào những điều bản thân đang chiêm nghiệm.
NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.