Hôm nay,  

Nghĩ Về Nạn Nhân Siêu Bão Haiyan, Một Miếng Khi Đói

23/11/201300:00:00(Xem: 3936)
Tuần trước, xem ti-vi có nhiều tin và hình ảnh về hậu quả khủng khiếp của siêu bão Haiyan đổ xuống miền trung Philippines làm nhà cửa đổ nát, cảnh tan hoang khắp nơi, xác người chồng chất không kịp chôn, chúng ta không khỏi xúc động trước thảm cảnh và lo cho số phận của người dân ở đó.

Gia đình tôi có hàng xóm, đồng nghiệp và người quen gốc Phi nên chúng tôi thăm hỏi họ. May mắn không ai có thân nhân bị ảnh hưởng trực tiếp của trận bão, nhưng họ cũng hết sức lo lắng cho đồng bào và tỏ lòng cám ơn chúng tôi đã quan tâm. Tôi nói nhiều người Việt đã có thời tị nạn, sống tạm trú trên đất Phi và được đối xử trong tình người nên không bao giờ quên ơn nghĩa đó.

Đối với người Việt hải ngoại, nhiều người đã biết đến Philippines vì đó là vùng đất đầu tiên họ đặt chân lên sau khi rời khỏi Việt Nam.

Tại thời điểm của biến cố 30-4-1975 hàng chục nghìn người Việt di tản khỏi Việt Nam được đưa vào căn cứ hải quân Subic Bay, rồi chuyển qua căn cứ không quân Clark của Hoa Kỳ trên đất Phi trước khi được đi định cư.

Hai thập niên nối tiếp sau đó, nhiều con tàu vượt biển táp vàp các đảo Phi được cư dân địa phương cứu giúp trong lúc hoạn nạn và rồi được chính phủ Phi đưa về trại Palawan.

Ai đã xem phim tài liệu “Bolinao 52” thì hiểu được tấm lòng của người dân Phi tuy nghèo nhưng đầy tình nhân ái. Đây là câu chuyện về một con tàu vượt biển rời Việt Nam năm 1988 với hơn 100 người và trong 37 ngày lênh đênh trên biển con tàu đã gặp định mệnh khắc khe khiến thuyền nhân phải ăn thịt nhau, trước khi gặp tàu đánh cá người Phi cứu vớt đưa về Bolinao.

Ở Phi có hai trại tị nạn, một ở Palawan là nơi tạm cư của mấy trăm nghìn người vượt biển. Ngoài Palawan là trại Bataan, nơi cả trăm nghìn thuyền nhân từ các nước Đông Nam Á, và những gia đình với con lai, sau khi Hoa Kỳ nhận cho định cư thì được chuyển vào đây để học tiếng Anh và văn hoá Mỹ trước khi lên đường.

Rất nhiều người Việt đã có ít nhiều kỷ niệm với quê hương quần đảo này. Có người còn trải qua những thiên tai ở đó, từ mưa bão, động đất đến núi lửa phun.

Đã có một thời gian làm việc ở Đông Nam Á, tôi nhận thấy trại tị nạn ở Phi có chính sách thông thoáng nhất vì đó không phải là những trại cấm như ở các nước khác trong vùng. Người vượt biển được tự do ra phố ở Palawan. Trại Bataan cũng thế, người Việt có thể ra ngoài đi chợ Morong hay đi chơi Manila vào cuối tuần.

Khi các nước Đông Nam Á có chính sách cưỡng bách hồi hương, Phi là quốc gia duy nhất không thực hiện chính sách này và đã tạo cơ hội cho hàng nghìn người vượt biển được ở lại Phi nếu họ muốn. Tình nhân đạo đó mãi mãi được người Việt tị nạn ghi nhớ.
resized-thuyen-nhan-cu-utro
Hàng trên: Trại Palawan đã đón hàng trăm nghìn người Việt tị nạn. Hàng dưới, trái: Báo của người Phi tại California tràn ngập tin tức về hậu quả và việc cứu trợ nạn nhân siêu bão Haiyan; phải, người vượt biển đến Philippines cuối thập niên 1980. (ảnh Bùi Văn Phú)

Nay trước những đau khổ và khó khăn do thiên tai gây ra, người Việt hải ngoại đang cùng nhau góp tay xoa dịu nỗi đau và chia sẻ mất mát hàng triệu người dân Phi đang gánh chịu. Những nỗ lực cứu trợ của người Việt đang được thể hiện. Tổ chức VOICE của một số bạn trẻ Việt Nam với lời kêu gọi của anh Trịnh Hội sau một tuần đã quyên được trên 200 nghìn đô la, tính đến tối ngày 20-11. Trong giờ đầu tiên quyên góp, độc giả báo Người Việt ở Little Saigon đã đóng góp 20 nghìn qua toà soạn.

Nam California cuối tuần này Tổng hội Sinh viên và nhiều đoàn thể người Việt sẽ tổ chức đi bộ gây quỹ giúp nạn nhân ở Phi và cả ở Việt Nam. Bắc California có quyên góp do Cộng đồng Người Việt Quốc gia Bắc California phát động trong vòng một tháng và số tiền thu được sẽ nhờ Hội Hồng Thập tự chi nhánh ở San Jose chuyển đến cho nạn nhân ở Phi.

Công ty bánh mì Lees của ông Lê Văn Chiêu cũng đã mở chiến dịch quyên góp trong 5 tuần lễ tới tại 60 cửa hàng trên toàn nước Mỹ và cũng sẽ nhờ Hồng Hội Thập tự Hoa Kỳ chuyển số tiền thu được qua Phi.

Cộng đồng người Phi ở Mỹ có khoảng 3 triệu 400 nghìn người, đa số cũng định cư ở California như người Việt, với 1 triệu 500 nghìn người tập trung quanh Los Angeles, San Jose, San Francisco, vì thế trong cuộc sống hàng ngày người Việt cũng thường có cơ hội giao tiếp với người Phi.

Riêng tại khu vực San Jose, từ hơn hai thập niên qua đã có những dân cử gốc Phi là bạn chân tình tích cực yểm trợ cho sự phát triển cộng đồng người Việt tại đây. Điển hình là đương kim thị trưởng thành phố Milpitas, ông Jose Esteves, một dân cử luôn sát cánh cùng người Việt. Qua thiên tai bão lụt Haiyan, đây là cơ hội để người Việt đáp lại tình nghĩa mà thị trưởng đã dành cho cộng đồng Việt bằng những đóng góp cứu trợ giúp đồng hương ở quê nhà của ông.

Trước thảm cảnh do bão Haiyan gây ra, nhiều quốc gia trên thế giới đã hỗ trợ tài chánh và phương tiện. Liên Hiệp quốc đưa ra số ngân khoản cứu trợ cần có là 300 triệu đô la. Ủy hội Âu Châu, Mỹ, Anh, Úc, Canada, Nhật, Ả Rập Thống nhất mỗi nước góp 10 triệu đô hay nhiều hơn và đã gửi thuyền bè, binh sĩ, dụng cụ và tiếp liệu y tế khẩn cấp đến Phi. Các tổ chức bác ái quốc tế phát động chiến dịch cứu trợ ở nhiều nơi trên thế giới. Nhiều nhà thờ, tổ chức xã hội địa phương đang quyên góp phẩm vật như chăn mền, quần áo, nước uống và thức ăn đóng hộp để gửi qua Phi.

Cộng đồng người Mỹ gốc Phi tại vùng Vịnh San Francisco, California trong hai ngày đầu quyên góp qua lời kêu gọi của ABS-CBN Foundation International, một tổ chức phát triển của người Phi, đã nhận được 312 nghìn đô la.

Tùy hoàn cảnh, mỗi người chúng ta nên làm hết lòng để góp phần xoa dịu nỗi đau và khó khăn mà hàng triệu dân Phi đang phải gánh chịu. Đã một thời làm người tị nạn, được đón nhận và cho tạm trú nên chúng ta biết ơn người dân và đất nước Phi. Nay góp một bàn tay cứu giúp là để đáp đền ơn nghĩa ấy, là thể hiện tình tương thân tương ái.

Tôn giáo luôn kêu gọi tín hữu tỏ lòng hỉ xả, từ bi và bác ái. Còn ông bà đã dạy chúng ta cách xử thế trong đời qua câu ca dao tục ngữ “Một miếng khi đói bằng một gói khi no”.

© 2013 Buivanphu.wordpress.com

Ý kiến bạn đọc
24/11/201308:00:00
Khách
Kính chào anh,

Bài bình luận của anh rất hay, tuy nhiên có một điều tôi không đồng ý với anh trong đoạn văn "Khi các nước Đông Nam Á có chính sách cưỡng bách hồi hương, Phi là quốc gia duy nhất không thực hiện chính sách này và đã tạo cơ hội cho hàng nghìn người vượt biển được ở lại Phi nếu họ muốn. Tình nhân đạo đó mãi mãi được người Việt tị nạn ghi nhớ." là không đúng!

Vì vào ngày Valentine's Day, 14 tháng Hai, năm 1996, chính phủ Phi đã cưỡng bức 89 thuyền nhân về lại Việt Nam. Tuy nhiên cuộc cưỡng bức này đã gặp sữ phản đối quyết liệt của đồng bào khi họ kéo lên phi đạo ngăn không cho máy bay cất cánh. Nơi đây họ đã bị quận đội Phi dùng lính Thủy Lục Chiến với ba trắc, dùi cui, vòi rồng xe cứu hoả đàn áp dữ dội để giải tán. Một phụ nữ đã bị sảy thai. Gần cả trăm người khác bị thươngnặng nhẹ. Chính sự kiện này đã làm cho chính phủ và nhân dân Phi động lòng nhân đạo mà cho người ti nạn được ở lại !

Điều này đã trở thành lịch sử của thuyền nhân nên cần phải đúng do đo nếu sự góp ý của tôi có làm anh buồn thì cho tôi xin lỗi và mong anh không phật lòng.

Kính,
Triều Phong (TPN)
Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Mới đây ở Việt Nam lại bùng nổ ra một vài vụ tham nhũng khá nghiêm trọng như vụ Vạn Thịnh Phát và Việt Á. Vào đầu năm nay, Transparency International báo cáo kết quả nghiên cứu tình trạng tham nhũng tại 180 nước trên thế giới trong đó có Việt Nam. Nhân dịp này chúng ta duyệt lại tình trạng tham nhũng ở Việt Nam.
Câu nói của cố thủ tướng Việt Cộng là Võ Văn Kiệt rằng ngày 30-4 có một triệu người vui và một triệu người buồn...
“Ý thức xã hội mới Việt Nam “là toàn bộ những tư tưởng, quan điểm, những tình cảm, tâm trạng, truyền thống tốt đẹp, v.v. của cộng đồng dân tộc Việt Nam, mà hạt nhân là chủ nghĩa Mác- Lênin, tư tưởng Hồ Chí Minh, đường lối, chủ trương của Đảng, chính sách, pháp luật của Nhà nước, phản ánh lợi ích căn bản của nhân dân nhằm phục vụ sự nghiệp xây dựng, bảo vệ xã hội mới”. Nói như thế là cuồng tín, vọng ngoại và phản bội ước vọng đi lên của dân tộc...
Nhiều sự việc thay đổi kể từ thập niên 1970 khi Richard Nixon và Mao Trạch Đông nghĩ ra công thức “một Trung Quốc” cho sự dị biệt của họ đối với quy chế Đài Loan. Nhưng nếu kết hợp với các biện pháp khác để tăng cường việc răn đe chống lại bất kỳ hành động xâm lược bất ngờ nào, chính sách này trong 50 năm qua vẫn có thể giúp cho việc gìn giữ hòa bình. Liệu Trung Quốc có thể cố tấn công Đài Loan vào năm 2027 không? Philip Davidson, Tư lệnh mãn nhiệm của Bộ Tư lệnh Ấn Độ-Thái Bình Dương của Mỹ, nghĩ như vậy hồi năm 2021 và gần đây ông đã tái khẳng định việc đánh giá của mình. Nhưng liệu Hoa Kỳ và Trung Quốc có định sẵn cho cuộc chiến trên hòn đảo này không, đó là một vấn đề khác. Trong khi nguy hiểm là có thật, một kết quả như vậy không phải là không thể tránh khỏi.
Khi nhận xét về chính trị tại Việt Nam, không những các quan sát viên quốc tế mà ngay cả nhân dân đều băn khoăn trước câu hỏi: dưới chế độ CSVN, cả quân đội lẫn công an đều là những công cụ bảo vệ cho đảng và chế độ, nhưng tại sao thế lực của công an và đại tướng công an Tô Lâm lại hoàn toàn lấn át quân đội như thế?
Có nhiều chỉ dấu Chủ tịch Quốc hội Vương Đình Huệ đã “lọt vào mắt xanh” Trung Quốc để giữ chức Tổng Bí thư đảng CSVN thay ông Nguyễn Phú Trọng nghỉ hưu. Những tín hiệu khích lệ đã vây quanh ông Huệ, 66 tuổi, sau khi ông hoàn tất chuyến thăm Trung Quốc từ 7 đến 12/04/2024.
“Hủ cộng”, tôi có thể hợm mình tuyên bố, với sự chứng thực của Google, là do tôi khai sinh trong khi mấy lời cảm thán tiếp nối là của Tố Hữu khi nhà thơ này, nhân chuyến thăm viếng Cuba, đã tiện lời mắng Mỹ: “Ô hay, bay vẫn ngu hoài vậy!” Gọi “khai sinh” cho hách chứ, kỳ thực, chỉ đơn thuần là học hỏi, kế thừa: sau “hủ nho”, “hủ tây” thì đến “hủ cộng”. “Hủ nho”, theo Việt Nam Tự Điển của Hội Khai Trí Tiến Đức, là “nhà nho gàn nát”, chỉ giới Nho học cố chấp, từng bị những thành phần duy tân, đặc biệt là nhóm Tự Lực Văn Đoàn, nhạo báng sâu cay vào thập niên 1930. Nếu “hủ nho” phổ biến cả thế kỷ nay rồi thì “hủ tây”, có lẽ, chỉ được mỗi mình cụ Hồ Tá Bang sử dụng trong vòng thân hữu, gia đình. Hồ Tá Bang là một trong những nhà Duy Tân nổi bật vào đầu thế kỷ 20, chủ trương cải cách theo Tây phương nhưng, có lẽ, do không ngửi được bọn mê tín Tây phương nên mới có giọng khinh thường: "Chúng nó trước hủ nho giờ lại hủ tây!" [1]
Mới đấy mà đã 20 năm kể từ khi đảng CSVN cho ra đời Nghị quyết 36 về “Công tác đối với người Việt Nam ở nước ngoài” (26/03/2004-26/03/2024). Nhưng đâu là nguyên nhân chưa có “đoàn kết trong-ngoài” để hòa giải, hòa hợp dân tộc?
Cả Hiến Pháp 2013 và Luật Công An Nhân Dân năm 2018 đều quy định công an nhân dân là lực lượng bảo đảm an toàn cho nhân dân và chống tội phạm. Tại sao trên thực tế nhân dân Việt lại sợ hãi công an CSVN hơn sợ cọp?
Càng gần các Hội nghị Trung ương bàn về vấn đề Nhân sự khóa đảng XIV 2026-2031, nội bộ đảng CSVN đã lộ ra vấn đề đảng viên tiếp tay tuyên truyền chống đảng. Ngoài ra còn có hiện tượng đảng viên, kể cả cấp lãnh đạo chủ chốt đã làm ngơ, quay mặt với những chống phá Chủ nghĩa Mác-Lênin và tư tưởng Cộng sản Hồ Chí Minh...
NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.