Hôm nay,  

Diệu Hương: Tiếng Hát Của Hoa Lan

28/08/201300:00:00(Xem: 10367)
Nhạc sĩ, cũng như thi sĩ, là những tâm hồn mà một nhà thơ tiền chiến cho rằng: “ru với gió, mơ theo trăng và vơ vẩn cùng mây, để linh hồn ràng buộc bởi muôn giây..” Nhạc sĩ viết bài hát như thi sĩ làm bài thơ, chợt một khoảnh khắc nào đó, cảm hứng dâng trào, có thể là do một cơn gió thổi qua làm bay mất chiếc khăn quàng cổ, có thể là bất ngờ nhìn thấy một ánh mắt lung linh, cũng có thể là vì một chiều không lá, không hoa, chỉ có tiếng chân người chậm bước trên ngõ vắng… Nếu hỏi họ, vì sao mà viết được những lời ca và âm điệu tuyệt tác như thế, chắc họ không thể trả lời được! Và giả như nếu vì một lý do nào đó, mà bản nhạc mới vừa viết xong bị gió cuốn đi, và ta mong họ viết lại, cũng chắc rằng họ sẽ không thể làm được chuyện ấy. Bởi những tư tưởng và âm điệu mới bất ngờ xuất hiện trong trí não sẽ như người yêu đam mê một tối, sẽ chẳng trở lại, để ghế bàn lạnh tanh, mặc cho hương thơm ngây ngất đêm qua còn vương vấn dưới chân cửa. Bởi những trường canh, những nốt nhạc đứng trên lời ca là kết quả của bao đêm dài suy tư, của những lần đớn đau năm ấy, của hạnh phúc đã xa, của chuỗi dài kỷ niệm từ ấu thơ đến khôn lớn.. được pha trộn với sắc mầu hiện tại, với sự vun vút của thời gian, để cho miệng bật ra lời hát, tay búng trên phím đàn và thế là, môt bản nhạc ra đời. Vì thế, mỗi nhạc sĩ có một phong cách khác nhau, người thê thiết vì bi quan, người lâng lâng vì hạnh phúc, người phóng khoáng với thiên nhiên, người mong chờ một thực tế không bao giờ đến, và có người luôn trách hận cuộc đời.

Diệu Hương là một nhạc sĩ có phong cách lạ lùng, có trình độ suy tư rất khác biệt với nhiều nhạc sĩ khác. Diệu Hương không than thở, uất ức với những mối tình không trọn, cũng chẳng mộng mơ như em bé tuổi mười lăm, mà khoan dung nhìn cuộc đời, dù cuộc đời không âu yếm mình như mình yêu thiên hạ. Diệu Hương chấp nhận những cay đắng một cách bình thản:

“Đã biết trong thầm lặng là tình yêu có bao lần trối trăn. Dẫu biết yêu một người là hồn nghe năm thắng mảnh tình vơi… Nói với tôi một lời, đừng lặng thinh như thế, hỡi người ơi.” (Nói với tôi môt lời)

Tình yêu là những quả đắng trong tâm hồn Diệu Hương, nhưng lạ lùng thay, người thiếu nữ này vẫn muốn yêu bất chấp những đau đớn có thể đến với mình:

“Hỡi tình yêu là những vết dao đậm sâu. Đem tâm hồn tôi rướm máu. Hỡi người ơi! Giọt nước mắt rơi từ đây. Cho anh, cho anh, những đêm dài vắng tanh.” (Đêm buồn). Hoặc:

“Yêu thương như chỉ là một khoảng khắc đi qua, Trong tôi không tuyệt vọng. Trong tôi không sầu hận. Cho tôi đem nỗi lòng thả trôi hết trên dòng sông. (Cho dòng sông cuốn trôi)


Có lẽ vì tử thuở nhỏ, Diệu Hương là người ham mê đọc sách. Đọc hoài, đọc mãi, từ lớp học, về nhà, trở về căn phòng riêng, là đọc mê mải. Từ những cuốn sách đó mà Diệu Hương đã thấy cuộc đời thật rõ nét với điêu ngoa, lừa dối, phản bội, có anh hùng trở thành gian hùng hay ngược lại. Vì thế, Diệu Hương đã có sẵn một sự tỉnh táo, thoải mái với cuộc đời của riêng mình.

“Nói với tôi một lời, dù lời ấy sẽ theo thời gian trôi. Nói với tôi một lời, dù ngày mai trái đất nứt làm đôi. Đến với nhau dịu dàng dù tình yêu có khi đã cạn khô. Tiếng yêu thương ân cần rồi tinh phai như nắng rơi ngoài sân…” (Nói với tôi môt lời).

Đôi khi sự tỉnh táo đó đã khiến Diệu Hương cười đùa với chuyện tình, như môt thiếu nữ thơ ngây vẫn mê say bắt bướm, hái hoa, vẫn mở to mắt đọc chuyện Tấm Cám, Công Chúa ngủ trong rừng, rồi vừa vuốt tóc, vừa nhai kẹo, lúc cười lúc khóc với các nhân vật trong chuyện. Bài hát “Hỏi Tình” mà Diệu Hương mới sáng tác cho thấy một phương trời mới trong nhạc Diệu Hương, vui vui, là lạ, và dịu dàng:

“Hỏi tình là hỏi tình.. hỏi tình là tình khuất nơi nao? Hỏi duyên, duyên trốn phương nào là nào người ơi!.. Hỏi người, hỏi người là người biết hay chăng? Người sao chưa đến cho tình là tình quạnh hiu. Trong em vẫn có là có những chiều Cô đơn lẻ bóng một mình là mình hoang liêu. Hỏi tình là tình mãi xa xăm. Tình ơi là ơi xin lại, cho dù cho dù đợi chờ trăm năm…” (Hỏi Tình).

Điểm đặc biệt khác nữa mà ít nhạc sĩ có thể diễn tả như Diệu Hương đã làm: Chữ Hiếu! Thời gian qua, giới thưởng ngoạn âm nhạc đã bồi hồi với bài “Mình Ơi!” mà Diệu Hương đã thay Mẹ tả nỗi đau xé ruột khi người Cha ra đi vĩnh viễn, thì nay, lại một bài ca mới, cô đọng những tình yêu của người con gái dâng lên Mẹ, một tình yêu thuần khiết, không so đo, cân nhắc:

“Cho tôi được nói câu Mẹ thương yêu. Trong lòng quá nhiều tình chất chứa thiêng liêng Tôi còn dấu lại thầm kín trong tim. Đêm khuya thổn thức yêu mẹ trong tôi. Mơ về những ngày tuổi ấu thơ bay. Bên mẹ tôi còn một diễm phúc này.. “ (Xin mãi còn bên Mẹ).

Với tâm sự dịu hiền đó, người nhạc sĩ, ca sĩ Diệu Hương đang là một đóa hoa thơm lừng lẫy lôi cuốn bao chú bướm say mê âm nhạc đến gần. Tiếng ca Diệu Hương là lời thì thầm âu yếm, chân tình, không vút lên lộng lẫy với những nốt nhạc thuộc bát độ cao, nhưng lại mang những âm thanh của hoa dạ lan thoảng trong gió đêm, không ngào ngạt làm người thưởng ngoạn chới với, nhưng sẽ ở lại trong tim người mãi mãi như một điệu rung êm ái của buồng tim.

Chu Tất Tiến. Ngẫu hứng sau khi nghe băng nhạc Cho Giòng Sông Cuốn Trôi của tác giả Diệu Hương.

Ý kiến bạn đọc
29/08/201305:22:46
Khách
Tac giã CTT tả chân các bài hát hay quá.
Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Thời gian còn làm Trung Sĩ Thông Dịch Viên trong Bộ Tư Lệnh Lục Quân Hoa Kỳ ở căn cứ Long Bình, Việt Nam vào năm 1969, trước khi tôi được chuyển sang phục vụ trong ngành phi hành của Không Quân Việt Nam Cộng Hòa, thì tôi có dịp tháp tùng phái đoàn Dân Sự Vụ (Civic Action) Lữ Đoàn 18 Quân Cảnh Hoa Kỳ (U.S. 18th Military Police Brigade) đi công tác ở Nhật Bản. Cũng trong chuyến công du này tôi đã phát hiện ra rằng, Nhật Bản là một quốc gia thực thi được chính sách phát triển kinh tế làm thịnh vượng cho toàn thể xã hội, và xóa bỏ được nhiều điều bất công...
Trong bất kỳ cuộc đấu tranh nào, cần phải phân loại, xác định rõ ràng các loại “địch” để tìm cách đối phó hoặc vận động gây cảm tình làm đồng minh, tùy loại địch. Mọi người thường nói, “biết địch biết ta, trăm trận trăm thắng” là vậy.
Chỉ trong vòng 465 ngày (26/04/2024-17/01/2023) đảng CSVN đã trải qua 3 cuộc khủng hoảng lãnh đạo thượng tầng chưa từng có trong lịch sử. Người duy nhất vẫn “vững như bàn thạch” là Tổng Bí thư Nguyễn Phú Trọng, 80 tuổi, nhưng ai sẽ thay ông Trọng để lãnh đạo đảng, sau Đại hội toàn quốc tháng 01 năm 2026 là câu hỏi chưa có câu trả lời...
Mới đây ở Việt Nam lại bùng nổ ra một vài vụ tham nhũng khá nghiêm trọng như vụ Vạn Thịnh Phát và Việt Á. Vào đầu năm nay, Transparency International báo cáo kết quả nghiên cứu tình trạng tham nhũng tại 180 nước trên thế giới trong đó có Việt Nam. Nhân dịp này chúng ta duyệt lại tình trạng tham nhũng ở Việt Nam.
Câu nói của cố thủ tướng Việt Cộng là Võ Văn Kiệt rằng ngày 30-4 có một triệu người vui và một triệu người buồn...
“Ý thức xã hội mới Việt Nam “là toàn bộ những tư tưởng, quan điểm, những tình cảm, tâm trạng, truyền thống tốt đẹp, v.v. của cộng đồng dân tộc Việt Nam, mà hạt nhân là chủ nghĩa Mác- Lênin, tư tưởng Hồ Chí Minh, đường lối, chủ trương của Đảng, chính sách, pháp luật của Nhà nước, phản ánh lợi ích căn bản của nhân dân nhằm phục vụ sự nghiệp xây dựng, bảo vệ xã hội mới”. Nói như thế là cuồng tín, vọng ngoại và phản bội ước vọng đi lên của dân tộc...
Nhiều sự việc thay đổi kể từ thập niên 1970 khi Richard Nixon và Mao Trạch Đông nghĩ ra công thức “một Trung Quốc” cho sự dị biệt của họ đối với quy chế Đài Loan. Nhưng nếu kết hợp với các biện pháp khác để tăng cường việc răn đe chống lại bất kỳ hành động xâm lược bất ngờ nào, chính sách này trong 50 năm qua vẫn có thể giúp cho việc gìn giữ hòa bình. Liệu Trung Quốc có thể cố tấn công Đài Loan vào năm 2027 không? Philip Davidson, Tư lệnh mãn nhiệm của Bộ Tư lệnh Ấn Độ-Thái Bình Dương của Mỹ, nghĩ như vậy hồi năm 2021 và gần đây ông đã tái khẳng định việc đánh giá của mình. Nhưng liệu Hoa Kỳ và Trung Quốc có định sẵn cho cuộc chiến trên hòn đảo này không, đó là một vấn đề khác. Trong khi nguy hiểm là có thật, một kết quả như vậy không phải là không thể tránh khỏi.
Khi nhận xét về chính trị tại Việt Nam, không những các quan sát viên quốc tế mà ngay cả nhân dân đều băn khoăn trước câu hỏi: dưới chế độ CSVN, cả quân đội lẫn công an đều là những công cụ bảo vệ cho đảng và chế độ, nhưng tại sao thế lực của công an và đại tướng công an Tô Lâm lại hoàn toàn lấn át quân đội như thế?
Có nhiều chỉ dấu Chủ tịch Quốc hội Vương Đình Huệ đã “lọt vào mắt xanh” Trung Quốc để giữ chức Tổng Bí thư đảng CSVN thay ông Nguyễn Phú Trọng nghỉ hưu. Những tín hiệu khích lệ đã vây quanh ông Huệ, 66 tuổi, sau khi ông hoàn tất chuyến thăm Trung Quốc từ 7 đến 12/04/2024.
“Hủ cộng”, tôi có thể hợm mình tuyên bố, với sự chứng thực của Google, là do tôi khai sinh trong khi mấy lời cảm thán tiếp nối là của Tố Hữu khi nhà thơ này, nhân chuyến thăm viếng Cuba, đã tiện lời mắng Mỹ: “Ô hay, bay vẫn ngu hoài vậy!” Gọi “khai sinh” cho hách chứ, kỳ thực, chỉ đơn thuần là học hỏi, kế thừa: sau “hủ nho”, “hủ tây” thì đến “hủ cộng”. “Hủ nho”, theo Việt Nam Tự Điển của Hội Khai Trí Tiến Đức, là “nhà nho gàn nát”, chỉ giới Nho học cố chấp, từng bị những thành phần duy tân, đặc biệt là nhóm Tự Lực Văn Đoàn, nhạo báng sâu cay vào thập niên 1930. Nếu “hủ nho” phổ biến cả thế kỷ nay rồi thì “hủ tây”, có lẽ, chỉ được mỗi mình cụ Hồ Tá Bang sử dụng trong vòng thân hữu, gia đình. Hồ Tá Bang là một trong những nhà Duy Tân nổi bật vào đầu thế kỷ 20, chủ trương cải cách theo Tây phương nhưng, có lẽ, do không ngửi được bọn mê tín Tây phương nên mới có giọng khinh thường: "Chúng nó trước hủ nho giờ lại hủ tây!" [1]
NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.