Hôm nay,  

Sức Mạnh của Lá Phiếu Tại Hoa Kỳ

04/10/201200:00:00(Xem: 8708)
Giá Trị và Sự Bình Đẵng của Mỗi Lá Phiếu

Trong một nước có dân chủ thật sự như Hoa Kỳ, mọi lá phiếu của các cử tri đều có giá trị bình đẵng tuyệt đối, bất luận lá phiếu ấy là của một ông tỷ phú, một người có quyền thế nhất nước như Tổng Thống hay của một người thất nghiệp, một thương gia giàu có hay một anh binh nhì. Mọi lá phiếu đều có giá trị tuyệt đối như nhau, bất kể màu da, chủng tộc và tôn giáo hay giới tính của cử tri.

Tham gia bầu cử là quyền lợi và nghĩa vụ của mọi người dân. Hoa Kỳ là một trong những quốc gia đã có các định chế dân chủ vững chắc trên hai trăm năm nay. Chính quyền thật sự là của dân, do dân và vì dân, chứ không phải chỉ là khẩu hiệu tuyên truyền, dối trá như dưới chế độ Cộng Sản độc tài tại Việt Nam. Những người đứng ra lãnh đạo Hoa Kỳ đều là công bộc của dân và do dân tín nhiệm bầu chọn một cách công bằng và dân chủ. Nếu sau khi đắc cử, họ tỏ ra kém cỏi hoặc không giữ lời hứa, người dân sẽ cho họ về vườn trong cuộc bỏ phiếu lần tới. Sức mạnh của nền dân chủ xứ nầy có được là nhờ dân trí và ý thức trách nhiệm của mọi người, đặc biệt là đa số dân Mỹ đều tích cực tham gia các cuộc bầu cử. Họ tham dự các cuộc vận động tranh cử, đọc các bản tin và bài báo phân tích lập trường cũng như chương trình hành động của các ứng cử viên. Ngoài ra, họ cũng theo dõi rất kỹ các sinh hoạt tại Đại Hội đảng Cộng Hòa và đảng Dân Chủ cũng như các buổi tranh luận trên T.V giữa các ứng cử viên Tổng Thống và Phó Tổng Thống. Theo đài truyền hình CNN, sẽ có chừng 50 triệu người Mỹ theo dõi mỗi cuộc tranh luận giữa hai ứng cử viên Tổng Thống Obama và Romney.

Quyền Bầu Cử tại Hoa Kỳ

Theo luật lệ hiện hành, ai cũng có quyền tham gia bầu cử hoàn toàn tự do và miễn phí nếu hội đủ các điền kiện tối thiểu sau đây: là một công dân Hoa Kỳ từ 18 tuổi trở lên tính đến ngày bầu cử, không ở trong tù và không bị tòa phán quyết là mất trí và đã ghi danh bầu cử ít nhất 15 ngày trước ngày bầu cử.

Nếu bạn đã thay đổi dịa chỉ sau kỳ bầu cử trước thì bạn cần thông báo cho cơ quan bầu cử sở tại chậm nhất là 15 ngày trước ngày bầu cử. Nếu bận rộn công việc hay bất cứ vì lý do nào khác và không muốn đến phòng phiếu để bầu, bạn có quyền bầu cử bằng thư. Ít nhất là một tuần ngày bầu cử, bạn phải gọi điện thoại hay gởi thư yêu cầu cơ quan tổ chức bầu cử sở tại gởi mẫu phiếu thẳng về nhà cho bạn. Trong trường hợp nầy, bạn khỏi lo các khó khăn vì ngôn ngữ bất đồng và không quen thủ tục bầu cử tại Mỹ, vì bạn có thể nhờ thân nhân, con cháu hay bạn bè giảng giải sang tiếng Việt và giúp bạn hoàn thành việc bỏ phiếu bằng thư một cách thong thả, dễ dàng.

Quyền bầu cử dành cho mọi công dân, bất kể màu da, chủng tộc và giới tính nam nữ phổ quát như ngày nay không phải bỗng nhiên mà người Mỹ có được. Suốt chiều dài lịch sử hơn hai trăm năm của xứ nầy, nhiều thế hệ, đặc biệt là người Mỹ da đen, phụ nữ và thanh niên từ 18 đến 21 tuổi. Nên nhớ là vào thế kỷ 18, chỉ những nam công dân Mỹ từ 21 tuổi trở lên và không phải là da màu thì mới có quyền bầu cử, và phụ nữ xưa kia không có quyền bỏ phiếu.

Quyền bầu cử của nữ giới chỉ được cải tiến dần dần tại mốt số địa phương kể từ cuối thế kỷ 19 nhờ sự tranh đấu không ngừng của các phụ nữ có trình độ và ý thức về sự bất bình đẵng trong quyền bỏ phiếu. Đến năm 1920, dưới thời Tổng Thống Woodrow Wilson, Quốc Hội Hoa Kỳ mới thông qua Tu Chánh Án thứ 19, xác nhận phụ nữ cũng có quyền bỏ phiếu.

Về tuổi tác, từ năm 1970 trở về trước, công dân Mỹ phải được từ 21 tuổi trở lên mới có quyền bầu cử. Nhiều thanh niên, sinh viên cảm thấy bất công, vì họ có thể bị động viên từ 18 tuổi, nhưng họ phải đợi đến 21 tuổi mới có quyền bầu cử. Nhưng với đà leo thang của chiến tranh tại Việt Nam vào những năm cuối của thập niên 60, nhiều thanh niên 18 tuổi đã phải nhập ngũ, từ đó phong trào tranh đấu đòi quyền bỏ phiếu cho công dân 18 tuổi đã lấy khẩu hiệu: “Old enough to fight, old enough to vote” (Lớn đủ để đánh giặc, lớn đủ để bầu cử). Nhờ lập luận hết sức đơn giản và hữu lý đó, cuộc tranh đấu đã đi đến thắng lợi, và Tu Chánh Án thứ 26 đã được lưỡng viện Quốc Hội Hoa Kỳ thông qua ngày 1-7-1971, xác nhận quyền tham gia bầu cử cho mọi công dân từ 18 tuổi trở lên.

Riêng đối với người Mỹ gốc Phi Châu, tình trạng kỳ thị vì màu da, nhất là tại các tiểu bang miền Nam vẫn còn rất nặng nề. Họ bị kỳ thị, cấm đoán ngay cả việc đến nhà thờ xem Lễ, hay các quyền xử dụng xe bus, vào tiệm ăn, đến rạp chiếu bóng, xin việc làm hay ghi danh nhập học. Nơi nào họ cũng có thể bị từ chối một cách khắc nghiệt, bất công! Nhưng người Mỹ da đen đã kiên trì tranh đấu từ thế hệ nầy qua thế hệ khác cho đến khi phong trào tranh đấu bất bạo động đòi quyền công dân (Civil Rights Movement) bùng nỗ dưới sự lãnh đạo của Mục Sư Luther Martin King thì cuộc tranh đấu mới đạt được thắng lợi.


Sau khi lưỡng viện Quốc Hội Hoa Kỳ thông qua, ngày 6-8-1965, Tổng Thống Lyndon B. Johnson đã duyệt ký và ban hành Tu Chánh Án thứ 24 về “Luật về Các Quyền Bầu Cử năm 1965” (The Voting Rights Act of 1965).

Tu chánh án nầy không những là một thành công lớn của người Mỹ gốc Phi Châu trong công cuộc tranh đấu vì dân chủ và công bằng xã hội mà nó cũng đánh dấu một trang sử mới về sự lớn mạnh của nền Dân Chủ tại Hoa Kỳ.

Sau khi tu chánh án nầy ra đời, càng ngày càng có nhiều người Mỹ da màu và phụ nữ ra tranh cử tại các Hội Đồng thành phố, các Quốc Hội tiểu bang và liên bang. Nỗi bậc nhất là sự đắc cử vẻ vang của ứng viên Barack Obama năm 2010. Đây là vị tổng thống người Mỹ gốc Phi Châu đầu tiên trong lịch sử Hoa Kỳ.

Một Lá Phiếu Cũng Có Thể Thay Đổi Kết Quả Bầu Cử

Nhiều người, trong đó có một số người Mỹ gốc Việt đã từng trải kinh nghiệm bầu cử theo lối “Đảng chọn dân bầu” của Cộng Sản Việt Nam, họ hay coi thường giá trị của lá phiếu. Có người còn nghĩ, dù mình có đi bầu hay không, kết quả bầu cử cũng chẳng có gì thay đổi. Điều đó có lẽ không sai đối với các cuộc bầu cử dưới chế độ Cộng Sản độc tài, nhưng đối với một đất nước có dân chủ thật sự như Hoa Kỳ thì lá phiếu là tiếng nói của người dân. Nó có một giá trị và sức mạnh rõ rệt.

Thay vì phải mất thì giờ để chứng minh về sức mạnh của một lá phiếu, chúng tôi sẽ lần lược nêu lên sau đây ít nhất đã có 9 trường hợp, chỉ cần hơn một lá phiếu đã tạo được kết quả thắng bại làm thay đổi cục diện của lịch sử Hoa Kỳ.

Năm 1776, với chỉ hơn một phiếu, Hoa Kỳ đã chọn tiếng Anh thay vì tiếng Đức làm quốc ngữ.

Năm 1899, trong một cuộc bầu cử Tổng Thống, hai ứng cử viên Thomas Jefferson và Aaron Burr có tổng số phiếu của Cử Tri Đoàn bằng nhau. Sau đó các Dân Biểu Quốc Hội đã bỏ phiếu chọn lựa. Kết quả, Thomas Jefferson đã hơn Aaron Burr một phiếu và trở thành Tổng Thống thứ ba của Hoa Kỳ.

Năm 1824, có bốn ứng cử viên tranh cử Tổng Thống, nhưng không có ứng viên nào đạt đủ đa số phiếu của Cử Tri Đoàn. Các Dân Biểu lại bỏ phiếu, và lần nầy John Quincy Adams thắng Andrew Jackson một phiếu và trở thành Tổng Thống thứ sáu của Hoa Kỳ, mặc dầu trước đó trong cuộc phổ thông đầu phiếu, ông Andrew Jackson có số phiếu cao hơn.

Năm 1845 Texas được thâu nhận trở thành một tiểu bang của Hoa Kỳ nhờ số thuận cao hơn số chống một phiếu.

Năm 1846, với một phiếu thuận cao hơn số chống, Thượng Viện Hoa Kỳ đã tán thành đề nghị của Tổng Thống Polk là Hoa Kỳ chính thức tuyên chiến với Mexico.

Năm 1850, với số thuận cao hơn số chống một phiếu, California đã được chính thức trở thành một tiểu bang của Hoa Kỳ.

Năm 1859, cũng với một phiếu thuận cao hơn phiếu chống, Oregon được gia nhập liên bang Hoa Kỳ.

Năm 1867, Hoa Kỳ đã mua đất Alaska của Nga hoàng sau khi được Thương Viện thông qua với tổng số phiếu thuận cao hơn phiếu chống là một phiếu.

Năm 1920, Tu Chánh Án thứ 19 về quyền bầu cử của phụ nữ đã được Thượng Viện tiểu bang cuối cùng là Tennessee phê chuẩn với tổng số phiếu thuận cao hơn tổng số phiếu chống một phiếu. Nhờ đó, Tu Chánh Án thứ 19 đã trở thành chính thức, xác nhận phụ nữ Hoa Kỳ cũng có quyền bầu cử.

Những Bài Học Cụ Thể

Tóm lại, sau khi tìm hiểu về sức mạnh của lá phiếu tại Hoa Kỳ, chúng ta có thể rút ra được ít nhất hai nhận xét và bài học quan trọng sau đây.

Lá phiếu của mỗi cử tri tại Mỹ rất quan trọng và có giá trị bình đẵng tuyệt đối. Trong lịch sử của nước nầy, đã có rất nhiều trường hợp, chỉ hơn thua một phiếu duy nhất cũng trở thành lá phiếu quyết định thắng hay bại.

Mỗi lần chúng ta tiếp xúc với các vị dân cử Hoa Kỳ để nhờ họ giúp đỡ, như thỉnh cầu Tổng Thống đưa Việt Nam trở lại danh sách CPC (quốc gia cần quan tâm dặc biệt vì đàn áp tôn giáo) hoặc vận động Quốc Hội thông qua Dự Luật Nhân Quyền, họ thường hỏi chúng ta có bao nhiêu cử tri? Và có bao nhiêu người đi bầu? Như thế đủ biết chúng ta càng có nhiều phiếu thì tiếng nói của cộng đồng càng mạnh là vì thế.

Tham gia bầu cử là quyền lợi và nghĩa vụ của mỗi công dân xứ nầy. Chúng ta nên ý thức rằng, sở dĩ ngày nay chúng ta hưởng được những quyền nầy là do sự tranh đấu không ngừng của rất nhiều người Mỹ, trải qua hơn hai trăm năm, trong đó có sự góp phần tích cực của người Mỹ da đen, các phụ nữ cũng như thanh niên sinh viên.

Vì quyền lợi của cá nhân và cộng đồng người Việt tại Mỹ cũng như vì công cuộc vận động Nhân Quyền và Dân Chủ cho quê hương Việt Nam, chúng ta phải rũ nhau ghi danh và đi bầu thật đông. Đây là một việc làm tương đối dễ dàng nhưng rất cụ thể và hữu hiệu mà ai cũng có thể làm được.

(NTT, October 2012)

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Thời gian còn làm Trung Sĩ Thông Dịch Viên trong Bộ Tư Lệnh Lục Quân Hoa Kỳ ở căn cứ Long Bình, Việt Nam vào năm 1969, trước khi tôi được chuyển sang phục vụ trong ngành phi hành của Không Quân Việt Nam Cộng Hòa, thì tôi có dịp tháp tùng phái đoàn Dân Sự Vụ (Civic Action) Lữ Đoàn 18 Quân Cảnh Hoa Kỳ (U.S. 18th Military Police Brigade) đi công tác ở Nhật Bản. Cũng trong chuyến công du này tôi đã phát hiện ra rằng, Nhật Bản là một quốc gia thực thi được chính sách phát triển kinh tế làm thịnh vượng cho toàn thể xã hội, và xóa bỏ được nhiều điều bất công...
Trong bất kỳ cuộc đấu tranh nào, cần phải phân loại, xác định rõ ràng các loại “địch” để tìm cách đối phó hoặc vận động gây cảm tình làm đồng minh, tùy loại địch. Mọi người thường nói, “biết địch biết ta, trăm trận trăm thắng” là vậy.
Chỉ trong vòng 465 ngày (26/04/2024-17/01/2023) đảng CSVN đã trải qua 3 cuộc khủng hoảng lãnh đạo thượng tầng chưa từng có trong lịch sử. Người duy nhất vẫn “vững như bàn thạch” là Tổng Bí thư Nguyễn Phú Trọng, 80 tuổi, nhưng ai sẽ thay ông Trọng để lãnh đạo đảng, sau Đại hội toàn quốc tháng 01 năm 2026 là câu hỏi chưa có câu trả lời...
Mới đây ở Việt Nam lại bùng nổ ra một vài vụ tham nhũng khá nghiêm trọng như vụ Vạn Thịnh Phát và Việt Á. Vào đầu năm nay, Transparency International báo cáo kết quả nghiên cứu tình trạng tham nhũng tại 180 nước trên thế giới trong đó có Việt Nam. Nhân dịp này chúng ta duyệt lại tình trạng tham nhũng ở Việt Nam.
Câu nói của cố thủ tướng Việt Cộng là Võ Văn Kiệt rằng ngày 30-4 có một triệu người vui và một triệu người buồn...
“Ý thức xã hội mới Việt Nam “là toàn bộ những tư tưởng, quan điểm, những tình cảm, tâm trạng, truyền thống tốt đẹp, v.v. của cộng đồng dân tộc Việt Nam, mà hạt nhân là chủ nghĩa Mác- Lênin, tư tưởng Hồ Chí Minh, đường lối, chủ trương của Đảng, chính sách, pháp luật của Nhà nước, phản ánh lợi ích căn bản của nhân dân nhằm phục vụ sự nghiệp xây dựng, bảo vệ xã hội mới”. Nói như thế là cuồng tín, vọng ngoại và phản bội ước vọng đi lên của dân tộc...
Nhiều sự việc thay đổi kể từ thập niên 1970 khi Richard Nixon và Mao Trạch Đông nghĩ ra công thức “một Trung Quốc” cho sự dị biệt của họ đối với quy chế Đài Loan. Nhưng nếu kết hợp với các biện pháp khác để tăng cường việc răn đe chống lại bất kỳ hành động xâm lược bất ngờ nào, chính sách này trong 50 năm qua vẫn có thể giúp cho việc gìn giữ hòa bình. Liệu Trung Quốc có thể cố tấn công Đài Loan vào năm 2027 không? Philip Davidson, Tư lệnh mãn nhiệm của Bộ Tư lệnh Ấn Độ-Thái Bình Dương của Mỹ, nghĩ như vậy hồi năm 2021 và gần đây ông đã tái khẳng định việc đánh giá của mình. Nhưng liệu Hoa Kỳ và Trung Quốc có định sẵn cho cuộc chiến trên hòn đảo này không, đó là một vấn đề khác. Trong khi nguy hiểm là có thật, một kết quả như vậy không phải là không thể tránh khỏi.
Khi nhận xét về chính trị tại Việt Nam, không những các quan sát viên quốc tế mà ngay cả nhân dân đều băn khoăn trước câu hỏi: dưới chế độ CSVN, cả quân đội lẫn công an đều là những công cụ bảo vệ cho đảng và chế độ, nhưng tại sao thế lực của công an và đại tướng công an Tô Lâm lại hoàn toàn lấn át quân đội như thế?
Có nhiều chỉ dấu Chủ tịch Quốc hội Vương Đình Huệ đã “lọt vào mắt xanh” Trung Quốc để giữ chức Tổng Bí thư đảng CSVN thay ông Nguyễn Phú Trọng nghỉ hưu. Những tín hiệu khích lệ đã vây quanh ông Huệ, 66 tuổi, sau khi ông hoàn tất chuyến thăm Trung Quốc từ 7 đến 12/04/2024.
“Hủ cộng”, tôi có thể hợm mình tuyên bố, với sự chứng thực của Google, là do tôi khai sinh trong khi mấy lời cảm thán tiếp nối là của Tố Hữu khi nhà thơ này, nhân chuyến thăm viếng Cuba, đã tiện lời mắng Mỹ: “Ô hay, bay vẫn ngu hoài vậy!” Gọi “khai sinh” cho hách chứ, kỳ thực, chỉ đơn thuần là học hỏi, kế thừa: sau “hủ nho”, “hủ tây” thì đến “hủ cộng”. “Hủ nho”, theo Việt Nam Tự Điển của Hội Khai Trí Tiến Đức, là “nhà nho gàn nát”, chỉ giới Nho học cố chấp, từng bị những thành phần duy tân, đặc biệt là nhóm Tự Lực Văn Đoàn, nhạo báng sâu cay vào thập niên 1930. Nếu “hủ nho” phổ biến cả thế kỷ nay rồi thì “hủ tây”, có lẽ, chỉ được mỗi mình cụ Hồ Tá Bang sử dụng trong vòng thân hữu, gia đình. Hồ Tá Bang là một trong những nhà Duy Tân nổi bật vào đầu thế kỷ 20, chủ trương cải cách theo Tây phương nhưng, có lẽ, do không ngửi được bọn mê tín Tây phương nên mới có giọng khinh thường: "Chúng nó trước hủ nho giờ lại hủ tây!" [1]
NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.